Anh Ấy Thất Tín Rồi

Chap 13

 

13

Phát quang ngôi nhà cũ, ít nhất cũng phải mất ba đến năm ngày.

Tôi và Tống Hiên tìm một nhà nghỉ nhỏ trong thị trấn để ở lại.

Phòng có hai giường.

Tôi nhường chiếc giường cạnh cửa sổ cho cậu ấy.

Nhưng quả nhiên không nên tham rẻ, nhà nghỉ nhỏ chỗ nào cũng tồi tàn, cửa sổ dính đầy vết bẩn, lại còn không đóng kín.

Đêm trời se lạnh, gió lùa vào từ khe cửa.

Tống Hiên co ro trong chăn, không lên tiếng, nhưng người run rẩy vì lạnh.

Tôi thật sự không đành lòng, định đi thuê thêm một phòng nữa.

“Đừng.”

Cậu ấy rũ mắt, “Sửa sang nhà cũ còn cần tiền, tiết kiệm được chút nào hay chút đó.”

Nói rồi, Tống Hiên cẩn thận hỏi tôi, “Anh, ở đây lạnh quá, em có thể ngủ chung với anh không?”

Tôi sững sờ một chút, “Ngủ đi.”

Hai người đàn ông, cũng chẳng có gì.

Vừa dứt lời, Tống Hiên đã nhanh chóng chui vào chăn của tôi.

Chiếc giường này không lớn, tôi và Tống Hiên nằm cạnh nhau, vai gần như chạm nhau.

Phải nói là.

Trong chăn có thêm một người, quả thật ấm hơn nhiều.

Khoảng mười phút trôi qua, Tống Hiên vẫn không có ý định ngủ, cậu ấy khẽ hỏi tôi, “Anh, em không ngủ được.”

“Em muốn xem điện thoại một lát.”

“Ừ.”

Thấy tôi đồng ý, cậu ấy lấy điện thoại ra, việc đầu tiên là mở livestream của Tầm Dã.

Tầm Dã vừa lên sóng.

Bây giờ đã là mười giờ rưỡi tối.

Tối nay là Lễ Vu Lan, Tầm Dã đã bật hết đèn phòng khách, bên cạnh không thấy người trợ lý tạm thời kia.

【Anh Tầm, con búp bê đằng sau lưng anh hình như… động đậy rồi!】

Sắc mặt Tầm Dã ngay lập tức trắng bệch.

Em ấy sợ ma nhất.

Thế nhưng, ngay lập tức có bình luận vạch trần:

【Mấy người đừng dọa anh ấy nữa, anh Dã sợ ma nhất, lát nữa lại bị dọa khóc cho xem.】

【Không phải, trợ lý nhỏ vẫn chưa về sao? Mấy ngày rồi?】

【Tối nay chắc chắn sẽ về mà, hôm nay là Lễ Vu Lan mà, trợ lý nhỏ đâu nỡ để anh ấy ở nhà một mình.】

【Anh trợ lý, anh có thấy bình luận không? Đừng làm loạn nữa, dù sao cũng là em cầu xin anh đấy, tính cách của anh Dã anh hiểu rõ hơn chúng em mà, cứ tiếp tục như thế thật sự không thể kết thúc trong êm đẹp được đâu.】

【Làm quá đi, lại một người nữa dùng cách rời đi để thử lòng người khác, đợi đến khi Tầm Dã thật sự không còn quan tâm, thật sự chấm dứt, đến lúc đó anh ta có khóc cũng chẳng kịp.】

【Cái vở kịch theo đuổi lại anh trai này còn diễn đến bao giờ nữa đây? Tôi không muốn xem cái này, lâu lắm rồi không được xem anh Dã live thả thính em trai rồi.】

Kênh live ồn ào.

Tầm Dã lại như không nhìn thấy, chỉ chọn vài bình luận không quan trọng để trò chuyện, sau đó lại chọn hai fan để liên kết.

Người đầu tiên là một cô gái.

Nhất quyết muốn kể cho Tầm Dã nghe một câu chuyện.

Tầm Dã lơ đãng gật đầu đồng ý.

“Ký túc xá nam sinh khai giảng, chàng trai ngủ ở giường dưới mỗi nửa đêm đều có thể nghe thấy có người nói bên tai cậu ấy, ‘Bạn ơi, chúng ta dựa lưng vào nhau đi.’”

“‘Bạn ơi, chúng ta dựa lưng vào nhau đi.’”

“Anh có biết tại sao không?”

Tầm Dã nghe thấy có gì đó không đúng, vô thức ngả lưng vào ghế.

“Không biết.”

Cô gái đột nhiên cười, giọng the thé.

“Bởi vì… dưới gầm giường của cậu ấy có chôn một cái xác úp mặt xuống.”

“Họ cứ mỗi đêm lại dựa lưng vào nhau…”

Tầm Dã không nói gì, chỉ lặng lẽ ngắt kết nối, sợ đến nỗi mặt trắng bệch.

Thế là, các fan của em ấy cũng chẳng nghiêm túc gì, ăn ý bắt đầu xếp hàng:

【Anh Dã, chúng ta dựa lưng vào nhau đi.】

【Anh Dã, chúng ta dựa lưng vào nhau đi.】

Thêm những dấu chấm than màu đỏ tươi, sắc mặt Tầm Dã càng lúc càng trắng hơn.

Em ấy cố gắng giữ bình tĩnh, cầm điện thoại lên.

“Đợi chút, tôi gọi một cuộc điện thoại.”

Vài giây sau.

Điện thoại của tôi vang lên.

Lúc này vừa tròn mười một giờ kém ba phút.

Tôi không nghe máy.

Trước ống kính, Tầm Dã nhíu mày, lại gọi thêm một lần nữa.

Lần này bị tôi gác máy.

Thời gian cũng vừa đúng mười một giờ.

Khuôn mặt vốn đã trắng bệch của Tầm Dã càng trở nên khó coi hơn.

Em ấy hít một hơi thật sâu, nhạt giọng, “Liên kết với một người nữa đi.”

Nói rồi.

Em ấy ngẫu nhiên chọn một người.

Tôi cảm thấy nhàm chán, đang chuẩn bị đi ngủ, lại nghe thấy Tống Hiên bên cạnh kinh ngạc, “Anh!”

Nghiêng đầu.

Tôi thấy Tầm Dã vừa lúc liên kết với Tống Hiên.

Cậu ấy hoảng hốt, “Làm thế nào để từ chối đây?”

Tôi vội vàng giật lấy điện thoại, thế nhưng, càng vội càng rối, tay tôi lỡ ấn vào đồng ý.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

Tôi thậm chí còn chưa kịp phản ứng, cảnh tôi và Tống Hiên co ro trong một chiếc chăn đã xuất hiện trên livestream.

Tầm Dã sững sờ.

Các bình luận cũng im lặng hai giây.

 

back top