Anh Ấy Thất Tín Rồi

Chap 19

 

19

Hôm nay, tôi đến thị trấn mua một con gà mái.

Chuẩn bị về nhà hầm canh cho Tống Hiên.

Cậu ấy gầy quá.

Cần phải bồi bổ.

Tống Hiên luôn cảm thấy có lỗi, cảm thấy tôi đưa cậu ấy về quê, là thêm một gánh nặng.

Trên thực tế, cậu ấy ăn ít, lặng lẽ làm việc, tỉ mỉ chu đáo.

Thật sự đã giúp tôi rất nhiều.

Hơn nữa.

Là tôi phải cảm ơn cậu ấy.

Đối với tôi, từ bỏ một mối tình kéo dài hơn mười năm không khác gì việc rút gân róc xương.

Khoảng thời gian khó khăn nhất này, nếu phải đối mặt một mình, thật sự quá cô đơn.

Có người đồng hành, dường như mọi thứ không còn quá khó khăn nữa.

Trong nồi đang hầm canh, Tống Hiên đi giúp dì hàng xóm sửa tường rào, tôi ở trong sân xây hồ cá.

Tống Hiên thích cá.

Tôi định nuôi cho cậu ấy vài con cá chép Koi.

Cửa sân bị đẩy ra.

Tôi tưởng Tống Hiên đã về, nhưng giây tiếp theo, sau lưng vang lên giọng của Tầm Dã.

“Anh.”

Động tác xây gạch của tôi khựng lại.

Tầm Dã đã bước đến, nắm chặt cổ tay tôi.

“Tại sao lại không từ mà biệt?”

“Anh, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi? Anh nói đi là đi, nói bỏ rơi em là bỏ rơi em, dựa vào cái gì?”

Em ấy gầm lên, hai mắt đỏ hoe.

Tôi im lặng vài giây, rồi đẩy tay em ấy ra.

“Đêm đó, tôi đã nói rất rõ rồi.”

“Anh nói chia tay?”

“Đêm đó chỉ là lời nói trong lúc tức giận, không phải sao?”

Tầm Dã hiếm hoi sụp đổ, “Trước đây em cũng chơi bời mà, anh, trước đây anh đều có thể tha thứ cho em, tại sao lần này lại không được?”

“Anh… có phải ghét cậu trai lần này không? Cậu ta đã làm ồn đến anh?”

Em ấy đột nhiên nghẹn ngào, “Em không nên để cậu ta làm loạn đến chỗ anh, đúng không?”

Tôi yên lặng nhìn em ấy.

Nhìn em ấy gào thét, sụp đổ.

Nếu là trước đây, tôi có lẽ đã đau lòng, rồi mềm lòng, cuối cùng lại dung túng.

Nhưng bây giờ, tôi chỉ yên lặng nhìn em ấy làm loạn.

Tầm Dã cũng phát hiện ra.

Em ấy bất lực nhìn tôi, đưa tay muốn nắm lấy tay tôi, nhưng lại hụt hẫng.

“Anh…”

Em ấy nhắm mắt, “Anh đừng nhìn em bằng ánh mắt đó, em sợ.”

“Em cũng không chơi mạng nữa, không hoạt động trong giới đó nữa, cũng không xây dựng hình tượng nữa, chúng ta lại như xưa, được không?”

“Là em quá tệ, em đã làm anh tổn thương, em sẽ thay đổi.”

Tầm Dã bật khóc.

Nhưng tôi không lau nước mắt cho em ấy nữa, chỉ nhạt giọng, “Về đi.”

“Anh ở đây, em có thể về đâu được?”

Tôi yên lặng nhìn em ấy, “Về nhà em.”

“Ở đây…”

“Đây là nhà của tôi.”

Giọng Tống Hiên vang lên từ phía sau, ngắt lời em ấy.

Tầm Dã quay người, khoảnh khắc nhìn thấy Tống Hiên, sắc mặt em ấy ngay lập tức tối sầm lại.

“Tại sao cậu ta lại ở đây?”

Em ấy nhìn Tống Hiên, rồi lại nhìn tôi, như thể đã hiểu ra điều gì, “Cố Triều, anh thật sự ngoại tình?”

“Cậu ta có điểm nào tốt hơn em?”

Tôi day day trán đau nhói, không còn tâm trí để dây dưa với em ấy nữa.

“Cút đi.”

“Cái gì?” Tầm Dã sững sờ.

Em ấy còn muốn bước tới, nhưng lại bị Tống Hiên chắn lại, “Anh tôi bảo anh cút đi, không nghe thấy sao?”

Tầm Dã muốn động thủ.

Nhưng ánh mắt khi nhìn xuống cánh tay tôi, lại hoàn toàn cứng lại.

Nơi đó, ban đầu có xăm tên em ấy.

Nhưng giờ đây đã trống trơn.

“Cố Triều…”

Giọng em ấy nghẹn lại, “Hình xăm của anh…”

“Xóa rồi.”

Trong khoảnh khắc, em ấy như bị rút cạn toàn bộ sức lực, thất thần bị Tống Hiên đẩy ra khỏi sân.

 

back top