Anh Ấy Thất Tín Rồi

Chap 20

 

20

Tầm Dã thuê lại ngôi nhà bên cạnh.

Cố tình chuyển đến.

Nhưng em ấy chỉ sau một đêm như biến thành một người khác, không còn vẻ kiêu căng, ngông cuồng ngày xưa.

Trở nên im lặng.

Em ấy không dám vào sân của chúng tôi.

Mỗi lần chỉ đứng ở cổng sân, yên lặng nhìn tôi và Tống Hiên, mỗi lần ánh mắt vô tình chạm nhau, em ấy đều ngay lập tức lấy lại tinh thần.

Nhưng tôi luôn dời đi ánh mắt trước khi em ấy kịp mở lời.

Tôi lại hầm canh gà cho Tống Hiên.

Khi bưng nồi đất ra, mùi thơm bay ra ngoài sân.

Tầm Dã đứng ở cổng sân nhìn tôi múc canh cho Tống Hiên, hốc mắt đỏ hoe.

“Anh… Cố Triều,” em ấy khản giọng, hỏi tôi, “Em cũng muốn uống một bát.”

“Sáng nay em còn chưa ăn gì, đói lắm rồi.”

Em ấy đáng thương hỏi tôi.

Nhưng tôi vẫn từ chối.

“Không được.”

Tầm Dã không nói gì nữa.

Em ấy nhìn Tống Hiên uống canh gà, Tống Hiên rất ngoan, tôi múc cho cậu ấy một bát, cậu ấy ngoan ngoãn uống hết một bát, rồi lau miệng, cười nói ngon.

Tay Tầm Dã nắm chặt, cho đến khi trắng bệch vì thiếu máu.

 

back top