Ngay khi thả tay tôi ra, anh ta thu tay lại và xoa mạnh chúng như thể anh ta vừa chạm phải thứ gì thật bẩn thỉu. Anh ta vẫn nhìn tôi với ánh mắt đầy chán ghét.
“Cút ra khỏi đây!”
Anh ta lặp lại. Tôi dường như cảm thấy nếu anh ta đủ sức rời giường thì sẽ không do dự mà nhấc tôi lên và ném tôi ra ngoài cửa sổ.
Tôi hít thêm một hơi thật sâu trấn tĩnh, lòng thầm nhủ:
“Người đàn ông này đang bị bệnh.”
Nhìn vào cái tính tình đó, anh ta không có vẻ gì là của một người bênh tật, nhưng tôi biết rất rõ anh ta không hề giả dối về bệnh tình của mình.
Bây giờ, sức khoẻ của anh ta là trên hết. Công tước không thể ngã bệnh lần nữa. Tôi quyết định bình tĩnh xoa dịu anh ta:
“Amoide, bây giờ điều ngài cần là nghỉ ngơi tuyệt đối. Raymond khuyên rằng ngài không nên để mình bị shock hay tức giận …”
“Sao cô vẫn còn dám mở miệng? Cút khỏi đây ngay!” – Đôi môi mỏng sắc nét đẹp như những nét chạm khắc của một người của nghệ sĩ tài ba nhất ấy mấp máy và một lần nữa thốt ra những lời đầy cay nghiệt.
Nghe thấy anh ta ngắt lời tôi một cách đầy thô bạo như vậy, tôi cắn chặt môi.
Đúng, đó chính là cái cách mà tôi đã và đang sống! Tôi nghiến răng. Đây không phải là lần đầu tiên hay lần thứ hai tôi bị đối xử như vậy, nhưng tôi vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng.
“Dù cô có cố gắng đến đâu, cô cũng sẽ không bao giờ đạt được thứ cô muốn từ tôi đâu. Đừng mơ mộng hão huyền nữa!”
Những lời này nghe vào tai tôi có chút khó chịu.
“Là ai đã nói với ngài như vậy?”
Đôi lông mày của công tước nhíu lại trước câu hỏi bắt bẻ đột ngột và đôi mắt mở to khi nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi hiểu vì sao anh ta lại phản ứng như vậy. Đó là vì tôi chưa bao giờ phản ứng theo cách này trước đây.
Nghĩ kĩ lại, giờ phút này tôi không cần phải kìm nén thứ năng lượng đen tối đang len lỏi trong tâm trí mình. Mẹ chồng tôi – nữ công tước – đang không có ở đây, vì vậy trong căn phòng này không ai có thể hạn chế hành vi của tôi.
Tôi có thể cảm nhận vẻ bồn chồn của những người giúp việc đứng sau lưng. Họ chưa bao giờ thấy tôi hành động như thế này trước đây, chưa bao giờ thấy hình ảnh của tôi – Selena – tự tin thể hiện mình giống như nữ công tước xứ Efret.
“Cô vừa nói gì cơ?”
Công tước như chết lặng, tròn mắt nhìn tôi. Và vì thế đôi mắt xanh thẳm của anh ta càng trở nên rõ ràng hơn.
Tôi chợt nhớ đến lời nữ công tước từng nói, rằng thật khó để tìm được một màu phù hợp với đôi mắt xanh khi vẽ chân dung. Tôi không biết rằng người đang tự hào hay than thở khi nói ra những điều đó.
“Tôi đã nói gì ư? Tại sao ngài lại tức giận ngay sau khi thức dậy như thế chứ? Hẳn là ngài phải thừa năng lượng lắm nhỉ?”
“…”
Tôi đang làm một việc mà trước đây chưa từng dám làm. Tôi mỉm cười đầy hài lòng. Khi khoé miệng tôi nhếch lên, Amoide càng cau mày sâu hơn.
“Ta nghe nói rằng cô đã mất trí một thời gian không lâu trước đây, bây giờ thì cô thật sự điên rồi đấy à?”
Đúng thế đấy! Cứ thử đặt mình vào vị trí của tôi xem, ngài cũng sẽ mất trí và phát điên như tôi thôi.
Khi anh ta hung hăng trừng mắt nhìn tôi, tôi đáp lại bằng một nụ cười mỉm đầy nhân từ. Nhìn trừng trừng tôi như thế thì có lợi gì à? Anh ta thật đẹp trai. Một người đẹp dù có biểu hiện như thế nào đi chăng nữa thì vẻ đẹp vốn có của họ cũng sẽ không bị che khuất. Trời đã ban tặng anh ta một gương mặt hoàn hảo như vậy, nhưng nhìn xem anh ta đang sử dụng nó như thế nào chứ? Tôi mỉm cười đầy thương hại:
“Có thể là thế!” – Tôi dễ dàng chấp nhận lời buộc tội rằng tôi bị điên của anh ta.
Trước câu trả lời của tôi, gương mặt Amoide trở nên méo mó một cách kì lạ. Giờ thì tôi đã hiểu! Từ góc nhìn của anh ta, thật kì lạ khi thấy một người phụ nữ - người thường thu mình sợ sệt trong vỏ ốc – đột nhiên lại dám đối đáp một cách xấc xược với anh ta như thế.
Tôi có thể hiểu phần nào tính cách tồi tệ của anh ta. Người ta vẫn thường nói, gì nhỉ, à … một tâm hồn lành mạnh trong một cơ thể khoẻ mạnh. Sống với một cơ thể ốm yếu và phải chịu đựng căn bệnh gây ra những cơn co giật không thể giải thích đã khiến tính cách của anh ta trở nên rất vặn vẹo.
Rồi một ngày kia, một người phụ nữ lạ mặt ngồi xuống cạnh anh ta và nói rằng cô ấy chính là vợ anh. Người mẹ liên tục thúc giục anh ta sinh người kế vị càng sớm càng tốt phòng trường hợp anh qua đời, và vợ anh – đầy cố gắng và trung thành – làm theo mệnh lệnh của mẹ anh. Mục đích duy nhất trong sự tồn tại của anh ta là để tiếp nối dòng dõi công tước cao quý. Làm sao anh ta có thể chịu đựng những điều đó mà không phát điên lên chứ? Giàu có, ngoại hình xuất sắc và địa vị cao quý thì có ích lợi gì?
Đột nhiên, một cảm giác bi thương trào lên trong lòng tôi, và tôi quyết định cố gắng đồng cảm với anh ta. Trên hết, sẽ không có gì tốt đẹp xảy ra với tôi nếu Amoide chết. Anh ta phải cố gắng sống lâu hơn và chết đi một cách tự nhiên khi thời khắc thích hợp đến, giống như một người bình thường. Anh ta thực sự nên cố gắng như vậy. Làm ơn …
“Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó” – công tước cau mày.
“Tôi đâu có làm gì.”
“Cô nhìn ta như thể nhìn một con cún ốm yếu sắp chết.”
Bị nhìn thấy rồi sao? Lẽ ra tôi phải nhìn anh ta sao cho giống như vô ý. Tôi lập tức đưa mắt đi chỗ khác. Việc nhận được sự đồng cảm sẽ tổn thương đến lòng kiêu hãnh của vị công tước ốm yếu này. Không còn gì để nói! Tôi đảo mắt.
Đột nhiên, anh ta giật lấy thuốc trên tay tôi, nhanh gọn như một con đại bàng vồ mồi.
“Gì…?”
Khi tôi vẫn còn ngẩn người vì bất ngờ, Amoide đổ thuốc vào miệng trong nhảy mắt và nuốt chúng xuống. Anh ta kéo ống tay áo lên, lau sạch giọt nước chảy ra nơi khoé miệng. Chà! Trông thật quyến rũ.
“Ngài làm tốt lắm!”, tôi vỗ tay như thể khen ngợi hành vi của một đứa trẻ.
Amoide – Người đang theo dõi từng hành động của tôi – Sững người như tượng, và bàn tay đang lau nước nơi khoé miệng chợt dừng lại.
Những người giúp việc cũng nhìn nhau hoang mang như không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra. Một trong số họ kín đáo nhấc ngón trỏ lên và xoay nó quanh không khí ngay cạnh thái dương, như thể đang ra hiệu rằng:
“Cô ta thật sự mất trí rồi!”
Tôi vẫn nhìn anh ta với nét cười đắc ý, chứng kiến vẻ mặt đầy tức giận của ngài công tước xứ Efret khi từng từ được thốt ra qua hàm răng đang nghiến chặt:
“Thế là xong rồi chứ?”
“Đúng vậy!”
“Vậy thì cút ra khỏi đây, NGAY LẬP TỨC.”
Tôi lẳng lặng đứng dậy:
“Ngài hãy cố gắng nghỉ ngơi cho tốt.”
Tôi cúi đầu chào anh ta và rời khỏi phòng mà không quay đầu lại. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt anh ta đâm lên lưng mình, nhưng cho đến cuối cùng, tôi vẫn quyết định không quay đầu lại.
Cạch! Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng, tôi thở dài nhẹ nhõm, cảm giác như một trận chiến vừa kết thúc vậy. Đầu tôi nhức nhối quay cuồng và tôi cảm thấy thật không ổn.
“Tiểu thư, người không sao chứ?”
Rona hỏi. Cô ấy đã luôn chú ý đến từng biểu cảm và hành động của tôi như cái cách cô ấy thường làm.
“Cũng như những gì ta từng trải qua trước đây thôi.”
Tôi nhún vai trả lời. Thực sự không chỉ một hay hai lần, Amoide vẫn luôn đối xử với tôi như vậy kể từ khi tôi kết hôn với anh ta và bước chân vào ngôi nhà này.
Tôi thậm chí còn thấy nổi da gà trước thái độ luôn thô lỗ của anh ta. Anh ta thậm chí còn không muốn chạm vào, nhìn hoặc ở gần tôi… Hả?
Tôi hốt hoảng dựa vào tường:
“Trên người ta có mùi gì khó chịu không?”
“Dạ?” – Rona ngạc nhiên tròn mắt trước câu hỏi đột ngột của tôi.
Tôi nâng một lọn tóc lên, khẽ ngửi. Nhưng dù có ngửi kĩ đến đâu tôi cũng chẳng hề thấy chút mùi khó chịu nào. Trên thực tế tôi đã trân quý và chăm sóc mái tóc này vô cùng kĩ càng.
Lần này, tôi đưa cánh tay lên và lại ngửi khẽ. Mùi xà phòng thơm và hương nước hoa cao cấp thoang thoảng là những mùi hương duy nhất mà tôi cảm nhận được. Đây cũng không phải là vấn đề! Lí do thực sự khiến anh ta ghét tôi. Tôi biết mà…
“Ngài công tước đôi khi có hơi khắc nghiệt.”
“Ta có thể làm gì đây? Nếu là ngài ấy, ta cũng sẽ không thích chính bản thân mình.”
“Nhưng…” – Rona bất lực siết chặt tay.
“Cô chỉ cần giả vờ không biết gì là được. Không phải những người khác cũng làm như vậy sao? Họ gọi ta là ‘Nữ công tước thế thân’.”
“…”
Khi nghe những lời cuối cùng từ miệng tôi, mặt Rona tái đi.
“Thưa tiểu thư, tôi… tôi… tôi thề…”
“Ta biết! Cô chưa bao giờ nói những lời đó. Nhưng ngoại trừ cô, ta chắc chắn rằng những người khác đều gọi ta như vậy.”
Những lời nhẹ tênh như thế của tôi lại khiến mặt Rona tái đi.
“Ta ổn. Cứ mặc kệ ta.”
Tôi phẩy tay đầy thờ ơ. Giờ đây, những lời châm biếm đó chẳng còn quan trọng nữa.
Vẻ mặt Rona hiện rõ nét lo lắng khi thấy bàn tay tôi:
“Ôi không! Tay tiểu thư… Nó ổn chứ?”
“À…”
Giờ tôi mới nhớ đến bàn tay mình. Bàn tay này chỉ vừa nãy thôi đã bị siết chặt đến nỗi hằn rõ những vệt đỏ. Bây giờ để ý đến tôi mới thấy tay mình đã tê dại đi, trông nó khá sưng và có vẻ sẽ sớm chuyển thành bầm tím.
“À, ta không sao.”
Có thể một chiếc xương nào đó đã bị gãy, nhưng ít nhất ngón tay tôi vẫn có thể di chuyển. “Không thành vấn đề!” Tôi tự nhủ, “so với tương lai phía trước.”
“Tiểu thư thật là một người vợ tận tuỵ.”
Không!
“Ngài công tước thậm chí còn không biết về điều này.”
Không không!
Mỗi lần Rona nói, tôi như bị kim châm vào người.
“Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy vui mừng. Trong hai tuần qua, công tước đã ngã bệnh, và tiểu thư dường như cũng mất hết sức sống…”
Rona cắn chặt môi, cố ngăn những giọt nước mắt và giọng cô ấy dường như không thể nghe thấy:
“Tôi, tôi chỉ…”
Tôi thở dài thườn thượt khi thấy Rona đang lẩm bẩm với gương mặt đỏ bừng:
“Ta hiểu… lí do mọi người đối xử với ta như vậy.”
“Bởi vì ta xứng bị như vậy.”
“Sao!?” – Chính Rona cũng ngạc nhiên trước sự thẳng thắn chấp nhận của tôi.
“Bởi thực sự ta đã hành xử giống như một kẻ điên.”
Tôi nhớ lại những điều mình đã làm trong suốt hai tuần qua, từng việc một.