Triệu thị có lẽ mang thai nên khẩu vị thay đổi, thích ăn chua, không nhịn được gắp thêm mấy đũa, bị Thẩm lão thái thái nhìn thấy, trừng cho một cái, Triệu thị lập tức không dám ăn nữa.
Ôn Dung đem miếng thịt mình luyến tiếc không nỡ ăn đưa cho Triệu thị, lắp bắp nói:
– Nương… ăn…
– Ha ha ha, đại tỷ, ngươi xem ngốc tử lại kêu tiểu bá nương là nương kìa, ha ha… – Thẩm Nhị Nha cười khanh khách.
Thẩm Đại Nha cũng thấy mất mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Ôn Dung. Ôn Dung bị trừng thì sợ hãi run rẩy, ôm chén không dám ăn cơm.
Thẩm Thời Kim vỗ vỗ lưng Ôn Dung, thấp giọng nói:
– Ăn đi.
– Ừm. – Ôn Dung ngoan ngoãn gật đầu.
Triệu thị nhìn miếng thịt trong bát, trong lòng lại thấy không thoải mái, cái ngốc tử này…
Thẩm Thời Kim gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát Thẩm lão thái thái, cười tủm tỉm nói:
– Nãi, nương ta thích ăn dưa chua.
Rồi ra vẻ ngây thơ nói:
– Có phải sắp sinh đệ đệ không?
Nhìn bộ dáng ngây thơ của Thẩm Thời Kim, Thẩm lão thái thái cũng nhớ đến câu tục ngữ “ăn chua sinh con trai, ăn cay sinh con gái”, gương mặt lập tức tươi tỉnh hơn.
Bà cẩn thận gạt thịt sang một bên, gắp cho Triệu thị một dĩa nhỏ dưa chua.
– Cảm ơn nương. – Triệu thị thấp giọng nói.
– Nếu ngươi sinh thêm một đại tôn tử cho nhà này, dưa chua muốn bao nhiêu cũng có. – Thẩm lão thái thái nói.
Thẩm Thời Kim cười nói:
– Nãi đối xử với mẫu thân thật tốt, nhưng mẫu thân đã có tôn nhi ngoan như ta rồi, còn cần thêm một tôn nhi ngoan nữa sao?
– Ha ha ha, nãi còn mong ngươi nương sinh thêm một đứa ngoan như ngươi đó.
Trong lúc hai người nói chuyện, Lý thị nhanh tay gắp một miếng thịt bỏ vào bát con gái. Thẩm Nhị Nha thấy miếng thịt, lập tức cho vào miệng, không dám để Thẩm lão thái thái thấy.
Mọi người khác nhìn thấy nhưng không nói gì. Thẩm Thời Kim an tĩnh ăn cơm, đến cuối bữa mới múc một chén nhỏ canh gà đưa cho Triệu thị. Vì là tôn tử múc nên Thẩm lão thái thái tự nhiên không nói gì.
Cả nhà đang ăn được một nửa thì Thẩm Hạo Nhiên trở về. Thấy mọi người còn đang ăn, hắn chỉ gọi một tiếng “nãi” rồi định về phòng.
– Hạo Nhiên, con chưa ăn cơm sao? – Thẩm lão thái thái quan tâm hỏi.
– Ăn rồi, nãi.
– Vậy cũng nên chào hỏi một tiếng, cả nhà đều chờ ngươi về ăn cơm đó.
– Con biết rồi nãi, lần sau nhất định sẽ nhớ. – Thẩm Hạo Nhiên gật đầu.
Thẩm lão nhị hừ lạnh, nói với Thẩm lão thái thái:
– Nương, người xem đó, đại chất đi học mà trưởng bối cũng không để vào mắt, ngay cả câu chào cũng không có.
Trương thị cười cười nói:
– Nhị đệ, nói gì vậy, Hạo Nhiên chắc là mệt vì đọc sách thôi.
Thẩm lão nhị lạnh giọng:
– Học hành cái gì mà lâu như vậy, lại chẳng biết học ra sao, ngay cả tôn trọng trưởng bối cũng không biết.
Trong lòng Thẩm lão nhị vốn đã không vui, đại ca đọc sách tốn tiền, còn phải nuôi cả đại chất, mà thằng nhỏ này lại hay vênh váo.
– Cũng không biết quà nhập học của ngươi từ đâu ra. – Thẩm lão nhị lẩm bẩm.
– Quà nhập học của ta là cha cùng tổ mẫu cho. – Thẩm Hạo Nhiên cứng cỏi nói.
– Phi! Đại ca đi học, tiền đều là chúng ta gánh vác, vậy mà còn nói cha cho.
– Lão nhị! – Thẩm lão thái thái quát lạnh.
Thẩm lão nhị nhìn Thẩm lão thái thái, trong mắt ầng ậc nước. Hắn thấp giọng nói:
– Nương, vì tiền đồ của đại ca, chúng ta nguyện ý phụng dưỡng. Nhưng đại chất là vãn bối, tiền quà nhập học vốn là do ta cùng lão tam chắt chiu, nhìn nó ăn mặc sạch sẽ, rồi nhìn lại Nhị Nha đầu nhà ta… Cái đạo lý gì thế này?
– Nương, nhìn tay con, vai con đây, tiền này dễ kiếm lắm sao? Ngươi nói đọc sách vất vả… Chẳng lẽ chúng ta không vất vả? – Thẩm lão nhị khóc lóc.
Thẩm lão thái thái nhìn cũng xót ruột, nhưng lòng lại càng thương lão đại và đại tôn tử, lạnh giọng nói:
– Ta nói thế này, nhà ai có con cái có thể đi học thì đều đi học.
– Sau này lão nhị, nếu ngươi có con trai, ta cũng cho đi học, không hề bất công.
Lão nhị và lão tam đều chưa có con trai, vợ hai người thường bị ấm ức vì chuyện này, nghe thế thì lập tức im lặng.
Thẩm lão nhị nhìn Thẩm Hạo Nhiên rồi lại nhìn Thẩm Thời Kim, cười lạnh:
– Ngươi nói không bất công, thế mà Thời Kim vẫn chưa đi học.
– Thời Kim còn nhỏ. – Thẩm lão thái thái đáp.
– Nương, sáu tuổi là có thể nhập học rồi. – Thẩm lão nhị cười mỉa.
– Được, cuối năm nay Thời Kim cũng đi học! – Thẩm lão thái thái cứng giọng nói.
– Quả nhiên nương nói lời giữ lời. – Thẩm lão nhị kéo vợ về phòng. Lý thị nhỏ giọng than: – Thiếp còn chưa ăn xong mà!
Thẩm lão nhị đẩy mông nàng một cái:
– Ăn gì mà ăn, sinh cho ta con trai đi, trong nhà này mới còn phần cơm của ngươi!
– Đi, sinh nhi tử đi!
Nhìn bộ dáng vô lại của lão nhị, Thẩm lão thái thái tức giận run người.
Triệu thị dè dặt hỏi:
– Nương, thật sự sẽ cho Thời Kim đi học sao?
Trương thị nghe vậy sợ Thẩm lão thái thái đồng ý, vội chen vào:
– Thời Kim chỉ là con vợ lẽ, sao có thể đi học, trong nhà đâu có đủ tiền, vẫn nên dành cho tướng công cùng Hạo Nhiên thôi.
– Con vợ lẽ cũng là nhi tử! – Triệu thị phản bác: – Hơn nữa, phu quân vừa rồi mới lấy của ta năm lượng bạc, chẳng lẽ ta trợ cấp chồng, trợ cấp đại ca nhi, còn con ta thì trời sinh phải kém một bậc?
– Thôi, đừng cãi nữa! Thời Kim cũng đi học! – Thẩm lão thái thái mặt âm trầm: – Ai có thể đi học thì đều đi!
Triệu thị mừng rỡ:
– Đa tạ nương!
– Đa tạ nãi, sau này tôn nhi nhất định sẽ chăm chỉ học. – Thẩm Thời Kim cũng gật đầu nói.
Triệu thị trong lòng hân hoan, lần này nhờ lão nhị nói miệng bén nhọn mà con nàng được hưởng lợi, lần sau đi chợ, nàng định mua thêm bao điểm tâm coi như cảm ơn.
Thẩm Hạo Nhiên nghe Thời Kim cũng được đi học thì không có phản ứng gì, hắn vốn cảm thấy học hành mệt nhọc, chẳng hiểu thầy giảng gì, chỉ thấy đi học có thể đường hoàng xin tiền, khỏi phải làm ruộng, ở trong thôn cũng có thể nở mày nở mặt.
Thẩm Thời Kim nhỏ tuổi, đi học chắc sẽ bị phu tử dạy cho nhừ tử thôi.
Ôn Dung ăn no, ợ một cái, một lúc sau mới ngây ngốc cười nói:
– Học hành tốt… học hành tốt… hắc hắc hắc…
Cả nhà ăn xong, Trương thị định phủi tay về phòng, Thẩm lão thái thái liền nói nhỏ:
– Lão đại tức phụ, đi nhặt chén rửa chén đi.
Bình thường toàn do tức phụ lão tam làm, nay lão tam có mặt, Thẩm lão thái thái không tiện thiên vị quá rõ, Trương thị bất đắc dĩ, đành gật đầu:
– Vâng, nương.
Đại Nha cũng theo giúp. Triệu thị đưa con trai về phòng, cười nói:
– Ha ha, hôm nay nhờ nhị thúc giúp một phen, nếu không nãi nãi ngươi chưa chắc đã cho ngươi đi học đâu.
Thẩm Thời Kim nhớ lại kiếp trước, vẫn là mẫu thân phải về nhà mẹ đẻ vay tiền. Lần này, nếu không có nhị thúc chen vào, chắc chắn khó thành.
Ôn Dung đứng ngây ngoài sân, gió thu hơi lạnh, hắn tìm góc tường ngồi xổm.
– Nương, cho Ôn Dung vào phòng ta đi. – Thẩm Thời Kim nói.
– Hắn là ngốc tử, dơ dáy lắm. – Triệu thị cau mày.
Thẩm Thời Kim nghĩ rồi thấp giọng:
– Nương, giờ nhị thúc tam thúc đều đi bến tàu làm việc, nhà ta cũng không ai. Nếu Ôn Dung nhận ngươi làm nương, thì tiền công hắn sau này…
Triệu thị ngẫm thấy cũng có lý. Thu dưỡng ngốc tử, Thẩm lão thái thái chắc sẽ chiếu cố mình hơn, lại không phải chia phần, chẳng tốn tiền, còn có thêm người kiếm tiền, quả là có lợi.
– Được, con ngoan quả thật thông minh. Nhưng kéo hắn ra ngoài rửa sạch sẽ đã rồi hãy nói. – Triệu thị có chút ghét bỏ.
– Vâng. – Thẩm Thời Kim gật đầu, đi nấu nước nóng.
Ôn Dung ngây ngốc đứng bên, đưa tay hơ ấm trên bếp, còn cười ngây ngô với Thẩm Thời Kim.
Nhìn vị ân nhân cứu mạng đời trước, Thẩm Thời Kim thở dài:
– Ngươi yên tâm, sau này ta sẽ che chở ngươi.
Ôn Dung cười, mắt cong cong:
– Yên tâm, yên tâm! – Vừa nói vừa gật đầu.
Thẩm Thời Kim bật cười:
– Ngốc tử.
Nhìn bàn tay Ôn Dung đầy vết phồng rộp, hắn dịu giọng:
– Ta bôi thuốc cho, sẽ không đau nữa, được không?
Ôn Dung ngây ra, rồi nở nụ cười, gật đầu:
– Được.
Thẩm Thời Kim xoa đầu hắn, khen:
– Thật ngoan.
Ôn Dung nhìn hắn, mắt sáng long lanh.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thẩm Thời Kim đưa quần áo cho Ôn Dung mặc, tuy hắn cao hơn Thẩm Thời Kim một chút nên áo hơi ngắn.
Triệu thị và con ở gian phòng nhỏ, có hai buồng, thường ngày Thẩm Thời Kim ngủ riêng, mùa đông thì ngủ chung với mẫu thân.
Thẩm Thời Kim kéo Ôn Dung sạch sẽ vào phòng, thấp giọng nói:
– Mẫu thân, hắn đã rửa rồi, hôm nay ta ngủ chung với hắn.
Ôn Dung là một tiểu ca nhi, Triệu thị nghĩ con còn nhỏ, liền gật đầu:
– Được.
– Nương? – Ôn Dung nghiêng đầu nhìn Triệu thị.
Triệu thị hừ lạnh cười:
– Ngươi là ngốc tử, ta mới chẳng phải nương ngươi!
Ôn Dung chẳng buồn, vẫn cười với nàng. Triệu thị nhìn kỹ lại, cười bảo:
– Ngốc tử này dáng vẻ cũng đẹp, uổng là đầu óc ngốc nghếch.
– Nương, Ôn Dung nghe hiểu tiếng người, đừng nói hắn ngốc. – Thẩm Thời Kim nhỏ giọng.
Triệu thị cười:
– Được, được, hắn không phải ngốc.
Nàng đưa cho con hai miếng đậu phộng tô:
– Ăn thêm chút đi, ta thấy lúc ăn cơm ngươi chẳng ăn được bao nhiêu.
– Vâng! – Thẩm Thời Kim vui vẻ: – Cảm ơn mẫu thân, mẫu thân tốt nhất!
Ôn Dung thấy đậu phộng tô, mắt sáng lên, lẽo đẽo theo Thẩm Thời Kim vào phòng.
Phòng nhỏ đơn sơ, chỉ có một cái giường và bàn con. Thẩm Thời Kim ngồi trên giường, đưa cho Ôn Dung một cái ghế, rồi chia cho hắn một miếng đậu phộng tô.
Ôn Dung ăn chậm rãi, miệng nhỏ nhai từng chút.
Ăn quá nửa, hắn lại cất miếng còn lại vào ngực.
– Ưm?
Ôn Dung cười ngây ngô:
– Hắc hắc.
– Ăn xong rồi à?
– Không, đói thì ăn tiếp! – Hắn ôm khư khư, như sợ Thẩm Thời Kim đoạt mất.
Thẩm Thời Kim bất đắc dĩ cười:
– Vậy ngươi giữ kỹ đi, ta không giành.
– Ừm. – Ôn Dung gật đầu, giọng ngây thơ.
Chăn của Thẩm Thời Kim rất sạch, mùa này trời tốt, Triệu thị đều đem phơi, còn vương mùi nắng nhẹ.
Ôn Dung bị chăn đắp lên, mắt đảo liên tục nhưng không dám cử động, cứng ngắc nửa ngày, rồi mới từ từ ngủ thiếp đi.