Dẫn Theo Tiểu Phu Lang Bán Bánh Thi Khoa Cử

Chương 7

 

Ngày kế sáng sớm, Thẩm Thời Kim mở mắt liền thấy Ôn Dung cũng đang mở to mắt nhìn mình. Đôi mắt tròn xoe, thấy Thẩm Thời Kim tỉnh dậy thì nở nụ cười ngốc ngốc.

Thẩm Thời Kim dụi dụi mắt, hiếu kỳ hỏi:
– Sao không tự dậy?

Ôn Dung chớp mắt, thấp giọng nói:
– Không kêu.

– Không kêu? – Thẩm Thời Kim ngạc nhiên.

Ôn Dung đảo tròng mắt, rồi ho khan, học theo giọng đốc công quát:
– Đều đừng ngủ! Cứ như heo chết vậy, còn không mau dậy, hôm nay sẽ không cho ăn cơm!

Hắn lại run giọng nói:
– Phải kêu… mới được rời giường, nếu không đốc công đánh!

Thẩm Thời Kim nghe mà lòng chua xót, dịu giọng an ủi:
– Không sao, giờ chúng ta ở nhà. Ngươi muốn dậy lúc nào thì dậy.

– Dậy? – Ôn Dung ngây ngốc hỏi lại.

– Đúng vậy, rời giường. – Thẩm Thời Kim gật đầu.

Ôn Dung lập tức đứng dậy, mặc quần áo, thấy đậu phộng tô còn trong ngực thì vỗ ngực, hắc hắc cười:
– Còn ở, còn ở.

Thẩm Thời Kim nhìn bộ dáng ấy cũng bật cười. Thấy tóc hắn rối tung, bèn giúp chải lại, dùng mảnh vải buộc lên, khen:
– Thật đẹp!

Ôn Dung được chải đầu thì ngó đông ngó tây, thỉnh thoảng lại sờ vào đậu phộng tô, cười hắc hắc.

Hắn cẩn thận lấy đậu phộng tô ra, bẻ làm đôi, đưa cho Thẩm Thời Kim một nửa:
– Ngươi ăn, ngươi ăn.

Miếng nhỏ xíu bị bẻ thành hai mẩu, phần lớn lại đưa cho Thẩm Thời Kim.

– Ta không ăn, ngươi ăn đi. – Thẩm Thời Kim cười.

– Không! Ngươi ăn! – Ôn Dung kiên định.

– Được, ta ăn. – Thẩm Thời Kim thuận lời.

Bữa sáng hôm đó do Lý thị nấu. Như thường lệ có hai quả trứng gà, nhưng lần này Thẩm lão thái thái suy nghĩ rồi nấu thêm hai quả nữa, bởi nhi tử hiếm khi trở về.

Thẩm Hạo Nhiên cầm trứng rồi vội đi học, phải đến chợ sớm kẻo lỡ chuyến xe.

Thấy tiểu tôn tử đã dậy, Thẩm lão thái thái vui vẻ gọi, đưa trứng gà cho Thẩm Thời Kim.

– Cảm ơn nãi!

– Hảo hài tử, ăn nhiều cho cao lớn, mai sau theo cha đi học, rạng danh tổ tông.

– Dạ!

Hai quả còn lại tự nhiên chia cho hai nhi tử. Thẩm lão nhị lén cho con gái một nửa, Thẩm lão tam thì nhường cả quả cho vợ. Đều là giấu giếm, bởi không ai dám để Thẩm lão thái thái thấy.

Thẩm Thời Kim cầm trứng gà, đưa lòng đỏ cho mẫu thân bồi bổ, còn lòng trắng thì chia cùng Ôn Dung ăn.

Lúc này đang mùa thu, lúa chưa chín vàng, Thẩm lão thái thái sắp xếp ra đồng nhổ cỏ.

– Nương, con đi cùng nương. – Có người nói.

Thẩm lão thái thái mang sọt, bảo:
– Ngươi cùng lão nhị cứ nghỉ trong nhà. Để lão nhị tức phụ cùng lão tam tức phụ đi là được.

Lý thị bĩu môi, thầm nghĩ bà bà thiên vị nhà đại ca, ngay cả xuống ruộng cũng bắt con dâu làm.

Thẩm lão thái thái nhìn Ôn Dung, cười bảo:
– Dung ca sức lực lớn, cũng đi theo.

Ôn Dung sợ hãi, nép sau lưng Thẩm Thời Kim. Thấy vậy, sắc mặt Thẩm lão thái thái sầm xuống.

Thẩm Thời Kim liền cười xoa dịu:
– Nãi, hắn là ngốc tử, lỡ nhổ cả lúa thì hỏng mất.

Thẩm lão thái thái nghĩ lại thấy cũng đúng, thở dài:
– Thôi, để lão nhị tức phụ và lão tam tức phụ đi, còn lão đại tức phụ thì nấu cơm.

Trương thị gật đầu:
– Vâng, nương. – Dĩ nhiên nàng vui, nấu cơm còn nhẹ nhàng hơn ra đồng.

– Nương, con không mệt, con cũng đi giúp. – Thẩm lão tam cười vác sọt.

Thẩm lão thái thái gật đầu:
– Được, chúng ta làm nhanh rồi về, nương sẽ cho con ăn thịt.

– Vâng.

Nghe đến chuyện phải ra đồng, Thẩm lão nhị liền trốn trong phòng, cùng con gái ăn đường.

Đợi mọi người đi hết hắn mới ra. Khác với lão tam ngốc nghếch, hắn đâu dại gì, khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ.

– Nhị Nha, chớ để ai trong nhà biết cha cho ngươi đường.

– Ngay cả Đại Nha tỷ cũng không được sao? – Nhị Nha nhíu mày.

– Ngốc, tiền cha cực khổ khiêng vác mới kiếm được, trong nhà thì toàn để cho lão đại một nhà dùng. Nếu ngươi nói ra, liệu chúng ta còn yên không?

Nhị Nha vẫn chưa hiểu, nhưng cũng gật đầu:
– Con biết rồi, cha yên tâm.

– Ngoan, lần sau cha còn mua cho.

– Cha, hay là cha đừng đi làm công nữa.

– Không làm công thì lấy gì nuôi con?

– Nhưng cha đi rồi, con không được ăn thịt, mẫu thân ăn thịt cũng bị mắng, có khi còn chẳng đủ cơm. – Nhị Nha tủi thân.

Thẩm lão nhị nghe mà xót ruột, chỉ tiếc con không phải con trai. Nếu là con trai thì…

– Nhị Nha, sau này cha lén dành tiền mua cho con đồ ngon. Ở nhà thì chẳng có đường đâu. – Hắn nói.

– Cha tốt nhất! – Nhị Nha gật đầu.

– Cha bao giờ về?

Thẩm lão nhị nghĩ đến vụ mùa, nói:
– Chắc nửa tháng nữa, thu xong lúa thì cha về.

– Thật không?

– Tất nhiên! – Hắn cười. – Thôi, ra ngoài chơi đi, cha chợp mắt chút. Khi nào nương về thì gọi cha.

– Vâng ạ. – Nhị Nha gật đầu, rồi ra ngoài.

– Nhị Nha, đi đâu thế? – Có người hỏi.

– Đại nương, con đi chơi thôi. – Nhị Nha đáp.

Trương thị cười:
– Lớn rồi thì phải giúp việc, đừng đi chơi nữa, lát nữa đến nhóm lửa cho ta.

– Đại nương, hôm nay không phải nương con nấu cơm. Nếu cần nhóm lửa thì gọi Thẩm Đại Nha tỷ đi. – Nhị Nha tuy nhỏ nhưng không ngốc.

Nói xong liền chạy ra ngoài.

Thẩm Thời Kim trong phòng nghe thấy, không nhịn được bật cười. Kiếp trước hắn luôn thấy đại nương ôn hòa, giờ mới biết đúng là “trong bông có kim”. Khi còn nhỏ chưa liên quan lợi ích thì chỉ đôi câu, nhưng lớn lên mới biết chính mình bị bán còn phải đếm tiền giúp người ta.

Ôn Dung nghe hắn cười cũng cười theo. Thẩm Thời Kim thấy hắn nhàn rỗi bèn dẫn vào phòng Triệu thị.

Triệu thị đang thêu, hoa văn sống động, Thẩm Thời Kim nhìn cũng thấy đẹp, ngồi gần ngắm.

Triệu thị ôn nhu:
– Nương thêu thêm mấy chiếc khăn, lần sau đi chợ sẽ dẫn ngươi ăn thịt.

– Mẫu thân tốt nhất! – Thẩm Thời Kim cười – Nhưng mẫu thân còn mang thai, không nên mệt quá.

– Ngươi yên tâm, nương biết chừng mực.

Bên kia, Lý thị vốn không muốn làm ruộng cùng bà bà, bèn đi theo sau lão tam và vợ, thừa cơ lười biếng.

Hai vợ chồng lão tam thật thà, chẳng nói gì. Họ chăm chỉ làm phía trước, còn Lý thị thì giả vờ nhổ được vài cọng.

Lão tam sức lực tốt, lại dù cỏ đã già vẫn còn dùng cho heo ăn, nên chẳng mấy chốc đã gánh đầy một sọt.

Thẩm lão thái thái vốn làm việc nhanh, lại lo cỏ nhiều để lâu sẽ héo, cho heo ăn kém ngon, bèn quay sang nhìn nhi tử làm được bao nhiêu, liền thấy Lý thị lười.

– Lý thị!

– Nương! – Lý thị giật mình, không dám nhìn thẳng.

– Ngươi đi làm việc hay đi chơi?

– Nương, con chỉ nghỉ một lát, đống này đều do con và 2 vợ chồng lão tam nhổ.

– Thật không?

– Thật. Lão tam tức phụ, muội nói đi!

Trần thị đỏ mặt, nhìn nhị tẩu rồi nhìn bà bà, không biết nói sao, nàng vốn không biết nói dối.

– Nương, nhị tẩu vẫn luôn bận việc. – Thẩm lão tam bỏ bó cỏ xuống, cười nói.

– Thật vậy sao? – Thẩm lão thái thái nhíu mày.

– Nương, con nào dám gạt ngươi. – Thẩm lão tam cười.

Thẩm lão thái thái hừ một tiếng, bảo Lý thị:
– Mau làm đi, nhổ xong mảnh này thì về ăn cơm.

– Vâng, nương!

Cả nhà cùng nhau nhổ chẳng mấy chốc đã xong. Thẩm lão thái thái đếm số ruộng còn lại, ghi nhớ lần sau đến nhổ tiếp, rồi dẫn cả nhà về.

Trong phòng bếp, Trương thị nấu cơm, Thẩm Thẩm Đại Nha nhóm lửa. Nghĩ đến Triệu thị được ngồi nghỉ trong phòng, lòng nàng không vui, bèn than:
– Tiểu nương nhà ngươi thật sướng, có thai rồi thì được ở nhà, chẳng phải làm ruộng.

Thẩm Đại Nha nghĩ, mẫu thân đang vất vả nấu cơm, còn tiểu nương thì nhàn hạ, bèn bỏ gắp than xuống, nói nhỏ:
– Con đi gọi tiểu nương ra giúp.

Thẩm Thời Kim nghe thấy, liền cười:
– Đại nương, nãi bảo ngươi nấu cơm. Nếu không muốn thì xuống ruộng, nương ta sẽ nấu.

– Ngươi dám nói vậy với đại nương!

Nhìn tỷ tỷ mình, Thẩm Thời Kim thở dài. Đời trước hắn vẫn luôn thương tỷ, nhưng giờ nhìn bộ dáng nàng bênh vực đại nương mà không chịu tỉnh ngộ, thật khó chấp nhận.

– Tỷ, đại ca đang đi học, đại nương làm nhiều chút việc cũng phải thôi. Huống hồ, đại nương có miệng, không cần tỷ nói thay.

– Ngươi biết gì, nương chỉ hơi lười, đại nương lo liệu bao việc cũng phải thôi… – Thẩm Đại Nha còn định nói tiếp.

Thẩm Thời Kim bèn quay sang cười với Lý thị vừa trở về:
– Nhị thẩm, đại nương nói lo hết việc trong bếp không xuể, lần sau ngươi nấu cơm đi, cơm ngươi nấu ngon mà.

Lý thị nghe thì cười ngay:
– Tốt thôi, nhị thẩm thích nấu cơm lắm.

Đúng lúc Thẩm lão thái thái từ ngoài về, thấy bếp vẫn lạnh ngắt thì mặt sầm lại. Lý thị lập tức thêm dầu vào lửa. Thẩm lão thái thái lạnh lùng:
– Lão đại tức phụ, nếu cơm không ngon, sau này để lão nhị tức phụ nấu.

– Nương, con… – Trương thị đỏ mắt. Bao năm nay nàng chưa từng xuống ruộng, ngay cả giặt quần áo cũng có Thẩm Đại Nha làm.

Lý thị cười hắc hắc:
– Nương, cứ để con nấu, nương yên tâm.

– Được, vậy hôm nay đem thịt hôm qua còn lại nấu đi.

– Dạ! – Lý thị mừng rỡ, hớn hở vào bếp.

– Lão đại tức phụ, đi cắt cỏ cho heo. – Thẩm lão thái thái dặn thêm.

Trương thị đành đáp:
– Vâng, nương.

Thẩm lão thái thái lại quay sang:
– Lão tam, đưa tức phụ về nghỉ, cơm chín sẽ gọi.

Lý thị vì nhờ lão nhị nói đỡ, nên hôm nay càng hớn hở nấu ăn.

Đến bữa, Thẩm lão thái thái nhìn Trương thị vẫn ủ rũ, cũng không nói thêm. Thẩm Thời Kim thì hiểu rõ: xưa nay nàng quen chỉ ăn cơm dựa vào công sức người khác, nay phải xuống bếp, làm sao mà vui được.

 

back top