Đầu Mũi Tim

Chap 10

10

Tôi nhớ rất rõ chuyện xảy ra đêm đó.

Nửa đêm tỉnh dậy, ban đầu chỉ định gọi Nghiêm Khắc sang giường dành cho người nhà để ngủ.

Tôi ngồi dậy từ trên giường bệnh, khẽ gọi “anh”.

Nhưng Nghiêm Khắc tựa cằm vào tay, ngủ rất say trên ghế.

Gương mặt vốn chững chạc và nghiêm túc thường ngày, đột nhiên trở nên dịu dàng và không hề đề phòng.

Thế là trong lòng tôi nảy ra rất nhiều ý tưởng xấu xa, thử gọi anh một cách vô lễ.

“Bạn học Nghiêm Khắc?”

“Nghiêm thiếu gia?”

“Nghiêm tổng?”

Cuối cùng mới dám gọi tên anh: “Nghiêm Khắc.”

Đã đến rất gần rồi, nhưng Nghiêm Khắc vẫn không tỉnh dậy.

Ánh đèn trong phòng bệnh quá mờ, tôi đột nhiên rất muốn nhìn rõ mặt Nghiêm Khắc hơn một chút.

Thật sự chỉ vì lý do này, không phải cố ý muốn hôn anh.

Khoảnh khắc hơi thở gần như chạm vào da thịt Nghiêm Khắc, anh đột nhiên mở mắt.

Đáng ghét, chỉ thiếu một chút nữa thôi.

May mắn thay, chỉ thiếu một chút.

Hai người nhìn nhau.

Nghiêm Khắc dường như vẫn chưa tỉnh táo hẳn, nhất thời không nói nên lời.

Tôi đứng thẳng người dậy, sợ anh nghe thấy tiếng tim đập dữ dội của mình.

Nằm lại trên giường, tôi nói to: “Anh… anh ngủ ngáy, nghiến răng, chảy dãi, thôi về nhà đi.”

Nghiêm Khắc đêm đó không về nhà, nhưng hình như đã không ngủ lại được nữa.

Thì ra anh đã tỉnh rồi…

Biết tôi muốn làm gì, nên mới mở mắt ra sao?

Tôi bay lơ lửng trên không trung, lặng lẽ nói với Nghiêm Khắc: “Nếu hôn được, anh chắc chắn sẽ tức giận hơn, phải không?”

Nếu hôn được, liệu anh có tin tôi khi Tần Phong giở trò không?

Chắc là không.

Nếu hôn được, thời gian của chúng ta cũng sẽ không nhiều hơn.

Nghiêm Khắc không nghe thấy tôi nói.

Anh giống như tôi đêm đó, cẩn thận tiến đến gần, rồi dừng lại ở một khoảng cách rất gần với môi tôi.

Anh nghiêm túc nhìn mặt tôi, như thể đang đợi tôi mở mắt.

Nhưng cho đến khi giọt nước mắt rơi xuống mặt, tôi vẫn không tỉnh dậy.

Nghiêm Khắc từ từ nhắm mắt lại, khẽ chạm vào môi tôi.

Rồi lại lặp đi lặp lại một cách đứt quãng: “Giá như đã không mở mắt ra…

Nếu biết trước, anh đã không mở mắt ra.”

Biết trước điều gì?

Là biết trước tôi sẽ chết sao.

Hay là, biết trước tôi không phải em trai của anh?

Mười lăm phút rất ngắn ngủi, chỉ có ký ức là kéo dài.

Y tá gõ cửa đi vào, đứng một bên im lặng giục giã.

Nghiêm Khắc vẫn nắm chặt tay tôi, đau khổ nói: “Đáng lẽ phải đi đón em ở ga xe lửa sớm hơn…”

Dường như thật sự rất hối hận, mãi mãi không thể nguôi ngoai.

“Đồng Đồng?”

Mẹ đột nhiên xuất hiện ở cửa.

Sắc mặt bà xám xịt, mắt mở to, cử chỉ chậm chạp đi vào.

“Chuyện gì vậy?”

Giọng mẹ bắt đầu run rẩy, bà ôm lấy cơ thể tôi không ngừng khóc lóc: “Đồng Đồng con sao vậy?

Con dậy nhìn mẹ đi!”

Bà đứng dậy túm lấy quần áo Nghiêm Khắc, lắc mạnh.

“Con nói gì đi… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vẻ mặt Nghiêm Khắc ngơ ngác, đột nhiên nói: “Mẹ, con yêu Đồng Đồng.

Muốn ở bên cậu ấy mãi mãi.”

Mẹ nước mắt giàn giụa, ngơ ngác hỏi: “Cái gì?”

Nghiêm Khắc nghiêm túc nói: “Đồng Đồng không có quan hệ máu mủ với con, con muốn kết hôn với cậu ấy.”

Mẹ gần như đứng không vững, bà quát lên: “Nghiêm Khắc, con điên rồi sao?!”

Nghiêm Khắc làm ngơ, lại nói: “Ngoài ra, con sẽ gửi Tần Phong ra nước ngoài, mãi mãi không cho cậu ta về nhà.”


back top