11
Nghiêm Khắc đã nói hết mọi chuyện, không hề giấu giếm.
“Thảo nào con ban đầu lại nhất quyết muốn Đồng Đồng rời khỏi nhà, trở về với mẹ ruột của nó.”
Mẹ ngồi trên ghế hành lang bệnh viện, nói với Nghiêm Khắc đang quỳ trước mặt: “Nhưng tại sao bây giờ lại đột nhiên chấp nhận nó?”
Nghiêm Khắc không trả lời, chỉ hỏi: “Mẹ, mẹ đồng ý cho chúng con ở bên nhau chưa?”
Mẹ không còn dáng vẻ dịu dàng, thanh nhã thường ngày, giờ đây bà nhìn Nghiêm Khắc đầy giận dữ, nghiến răng nói: “Nghiêm Khắc, con chưa điên đủ sao?!
Đồng Đồng không còn nữa, các con mãi mãi không thể ở bên nhau!”
Nhìn gương mặt thất thần của Nghiêm Khắc, mẹ lại rơi nước mắt: “Bây giờ con nói những lời này còn có ý nghĩa gì nữa?
Ngày xưa sao con lại nhẫn tâm như vậy?
Đồng Đồng từ nhỏ đã ngoan như vậy, tin tưởng con như vậy, bám lấy con… Sao con có thể không tin nó?
Tại sao con lại kéo dài thời gian lâu như vậy mới đi đón nó?
Có lẽ… có lẽ Đồng Đồng của mẹ đã sống sót…”
Ngay cả tôi cũng thấy tàn nhẫn.
Vào lúc này mà trách móc Nghiêm Khắc, sẽ khiến anh ấy càng thêm day dứt phải không?
Dù sao chúng tôi đã từng là người thân, ở bên nhau nhiều năm như vậy.
Tôi chết, anh ấy day dứt cũng là chuyện bình thường.
Nhưng tôi nghĩ anh ấy chắc sẽ không day dứt quá lâu, vì em trai ruột của anh ấy vẫn chưa chết.
Nghiêm Khắc không mất gì, nên sẽ sớm lấy lại tinh thần, trở lại thành một Nghiêm Khắc hoàn hảo.
Tôi ngồi bên cạnh mẹ, vòng tay ôm hờ vai bà, cố gắng an ủi: “Mẹ, con đã sống thêm được rất nhiều rồi.
Nếu không phải vì mẹ, con đã chết vì bệnh tim từ khi còn nhỏ.
Có thể làm con của mẹ trong một thời gian ngắn, con đã thấy rất hạnh phúc rồi.
Vậy nên, đừng buồn nữa.”
Một lát sau, mẹ thực sự không khóc nữa.
Bà mở chiếc ba lô của tôi ra, lấy từng món đồ bên trong.
Ngoài sạc điện thoại và vài đồ dùng đơn giản, còn có mấy tờ phiếu xét nghiệm được gấp lại.
Mẹ mở ra, phát hiện ngày tháng là một tuần trước.
Bệnh viện tuyến huyện chỉ có thể làm siêu âm tim.
Kết quả xét nghiệm không được tốt, bác sĩ đã viết thêm yêu cầu xét nghiệm chuyên sâu hơn vào phần lời khuyên.
Có nước mắt rơi xuống phiếu xét nghiệm, mẹ khóc nói: “Không khỏe từ sớm như vậy, sao lại không nói chứ?”
“Đã nói rồi.”
Nghiêm Khắc ngơ ngác nhìn xuống đất, khẽ nói: “Cậu ấy đã nói với con, con cứ nghĩ cậu ấy giả vờ đáng thương, muốn được con quan tâm, nên đã mắng cậu ấy.”
Mẹ lắc đầu, rồi lại lấy ra một cuốn sổ vẽ nhỏ từ trong ba lô của tôi.
Bà mở ra, thấy bức tranh chân dung của chính mình.
Màu vẽ đơn giản, đường nét tinh tế.
Lật tiếp, còn có một bức của bố.
Trong lòng tôi cầu nguyện mẹ đừng lật tiếp.
Nhưng lời cầu nguyện không có tác dụng.
Bà thấy những bức tranh tôi vẽ Nghiêm Khắc.
Tôi đã vẽ rất nhiều bức về Nghiêm Khắc.
Có bức anh đang làm việc, có bức đang lái xe, có bức đang nghiêm túc giúp tôi nặn màu, kẹp bảng vẽ.
Nghiêm túc, dịu dàng, cưng chiều.
…
Thực ra sau này trong đầu tôi luôn xuất hiện một Nghiêm Khắc nghiêm khắc, giận dữ, nhưng vì tôi không thích dáng vẻ đó của anh, nên đã không vẽ ra.
Khi nhớ anh, lại không dám tìm anh, tôi sẽ mở cuốn sổ vẽ ra.
Hồi tưởng lại những khoảnh khắc mà tôi còn quan trọng với Nghiêm Khắc.
Lạc quan tự nhủ: Không sao cả.
Đã từng được trân trọng, đã là rất tốt rồi.