Trong cung Nghênh Hương, than sưởi ấm đã được đốt lên.
Con mèo trắng nhảy khỏi lòng ta, chui vào nằm cạnh lò than.
Lý Phục quỳ trước giường, tháo áo ngoài của ta, không nói một lời về Hoàn Thịnh.
"Nô tài hầu điện hạ thay y phục."
Ta rút mạnh trâm cài tóc, dí sát vào cổ hắn, nghiến răng: "Hoàn Thịnh ở đâu?"
Lý Phục chẳng chút sợ hãi, vẻ mặt vẫn điềm nhiên.
"Hoàn tướng quân ban đêm lẻn vào hoàng cung, ý đồ hành thích, hiện đã bị áp giải đến ngục giam của Đông Xưởng chờ thẩm vấn."
Tội danh này, rõ ràng muốn lấy mạng Hoàn Thịnh.
Ngục giam Đông Xưởng, ai vào đó rồi, trắng đen đều do Lý Phục định đoạt.
Ta ấn trâm thêm chút nữa, nghiến răng: "Ngươi đừng hòng hắt nước bẩn! Hoàn Thịnh không thể nào hành thích."
"Nếu không phải hành thích, một quan viên triều đình, không có chiếu chỉ mà tự ý vào cung, lại không diện thánh, vậy là vì cớ gì?"
Lý Phục nắm lấy cổ tay ta, hơi cúi xuống, ánh mắt u ám nhìn ta chằm chằm.
"Chẳng lẽ là đặc biệt vào cung… để trộm mèo của ta?"
Khóe môi khẽ nhếch, giọng hắn lạnh lẽo: "Nếu là như vậy, hắn càng đáng chết."
Hắn biết hết, nhưng không động thanh sắc, chỉ chờ chuyện xảy ra để bắt người.
"Ra khỏi cung là ý của ta, không liên quan tới Hoàn Thịnh. Ngươi thả hắn ra."
Lý Phục bật cười: "Điện hạ đang cầu xin ta?"
Hắn từ từ tháo chuỗi ngọc trên cổ tay, ánh mắt đầy khiêu khích.
"Ta đã dạy điện hạ rồi."
"Muốn cầu xin, phải có dáng vẻ cầu xin."
Nhìn chuỗi ngọc của hắn, chân ta mềm nhũn.
Chỉ muốn lấy cây trâm trong tay đâm thẳng vào cổ hắn, kết thúc tất cả.
Tên thái giám chết tiệt!
Lần này Lý Phục tàn nhẫn hơn bao giờ hết.
Dù ta có hét đến khản giọng, hắn vẫn chẳng dừng lại.
Mãi đến khi gà gáy sáng, ta chẳng còn sức mở mắt, chỉ có thể nằm đó sưởi ấm chuỗi ngọc cho hắn.
Lý Phục gạt mấy sợi tóc ướt bên má ta: "Tại sao lại muốn chạy trốn cùng Hoàn Thịnh?"
Ta nhắm mắt, cười lạnh: "Sớm muộn gì Tư Mã Hành cũng giết ta, không chạy chẳng lẽ ngồi đợi chết?"
Lý Phục im lặng một lúc, khẽ thở dài.
"Sao ngươi mãi không nhìn thấu?"
"Tư Mã Hành đăng cơ tròn một năm, chẳng phải ta vẫn giữ cho ngươi sống yên ổn đó sao?"
Ta giật mình mở to mắt: "Ý ngươi là gì?"
"Điện hạ hãy tin ta một lần."
Lý Phục nhìn ta, bình thản mà chắc chắn.
"Ta nói điện hạ phúc lớn mạng lớn, thì nhất định là phúc lớn mạng lớn."
"Chỉ cần ta không để ngươi chết, ngươi sẽ không chết."
Hắn khẽ hôn lên trán ta.
"A Xí, đừng sợ."
Chỉ có Ngụy Khải, mới có thể gọi ta là A Xí.
Lý Phục là cái thá gì?
Hắn cũng xứng gọi tên ta sao?
Ta nhíu mày, khó chịu: "Đừng gọi ta như thế."
"Ngươi là nô tài, phải gọi ta là điện hạ."
Lý Phục bật cười, bóp nhẹ má ta: "Bây giờ đến cả tên của ngươi, ta cũng không được gọi rồi sao?"
Ánh mắt ta tràn ngập chán ghét: "Ngươi sớm đã không được phép gọi rồi."
Lông mi hắn khẽ run, vươn tay chạm vào mắt ta.
"Đây là ánh mắt gì?"
"Ta vậy mà…"
Không thể tin được, hắn nghẹn lời: "Lại khiến ngươi chán ghét đến vậy?"
"Không thì sao?" Ta thấy buồn cười, "Lý Phục, ta không nên chán ghét ngươi sao?"
Hận ý ngập lòng.
"Nếu không phải tại ngươi, ta đường đường là một hoàng tử, sao phải chịu nhục cúi mình trước một thái giám hèn mọn để cầu sự che chở?"
Lý Phục bất ngờ dùng tay bịt mắt ta, cúi xuống hôn ta thật sâu.
Giọng hắn run rẩy.
"Đủ rồi."
"Đừng nói nữa."