Dĩ Hạ Phạm Thượng <FULL>

Chap 11

Ta không gặp được Hoàn Thịnh. Lý Phục nói hắn đã nhận lệnh trở về giữ Kinh Châu.

Ta gửi thư đến Kinh Châu, quả nhiên đúng như lời Lý Phục.

Tuy nhiên, ta vẫn giữ lại một chút cảnh giác, tìm cách lấy lòng tiểu thái giám trong Đông Xưởng, hỏi hắn mấy ngày gần đây có ai được thả ra từ ngục không.

Tiểu thái giám đáp: “Đã vào ngục của Đông Xưởng, ai cũng là đi dọc vào, nằm ngang ra. Gần đây dưới đó không có người dọn xác, cũng không thấy ai được thả.”

Lòng ta trầm xuống.

Đêm đó, ta cải trang thành thái giám, lẻn vào Đông Xưởng, thấy Hoàn Thịnh bị hành hạ đến bất tỉnh.

Lý Phục đã lừa ta.

Trên đường trở về, ta tình cờ đụng phải Tư Mã Hành.

Hắn không mang theo thị vệ, chỉ cầm theo một chiếc đèn lồng, chậm rãi đi về phía ta.

Ta cúi đầu tránh né, quỳ xuống đất.

Một lúc lâu không nghe thấy tiếng động, ta khẽ ngẩng lên, phát hiện tà áo của Tư Mã Hành đã dừng ngay trước mặt.

“Ngươi đã đến Đông Xưởng?”

Giọng nói nhẹ bẫng vang lên. “Gặp được người ngươi muốn gặp chưa?”

Bị nhìn thấu rồi, còn che giấu làm gì?

Ta không đứng dậy, ngược lại còn cúi thấp hơn, cất lời khẩn cầu: “Hoàn tướng quân tội không đáng chết, mong bệ hạ minh xét.”

“Bệ hạ?” Tư Mã Hành nhẹ giọng đáp, “Trẫm không phải bệ hạ của ngươi.”

Một câu nói khiến ta căng thẳng, không hiểu ý hắn là gì.

Hắn đang ám chỉ điều gì? Biết được ta có ý đồ tạo phản nên đang răn đe sao?

Chiếc đèn lồng rơi xuống đất. Tư Mã Hành ngồi xổm xuống trước mặt ta, dùng bàn tay lạnh buốt nâng mặt ta lên. Hàng mày dịu dàng của hắn khiến ta sững sờ.

Dưới ánh sáng lờ mờ, gương mặt trắng bệch của hắn như phủ một lớp sáng ấm áp.

“Ta là huynh trưởng của ngươi,” hắn nói, giọng mềm mại.

Ta thoáng chần chừ, nhưng ngay sau đó, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta.

“A Xí, Lý Phục không đáng tin. Hãy cầu xin ta.”

“Cầu xin ta, ta sẽ giúp ngươi cứu Hoàn Thịnh.”

“Giống như mùa đông năm Càn Hòa thứ 35, ngươi đã quỳ ở cung Nghênh Hương cầu xin ta cứu Ngụy Khải.”

Tuyết đầu mùa rơi nhẹ trên mặt ta, ký ức hỗn loạn bỗng trở nên rõ ràng.

Mùa đông năm Càn Hòa thứ 35, để cứu Ngụy Khải, ta đã quỳ suốt đêm trong cung Nghênh Hương, đầu óc choáng váng đến mức không thể tỉnh táo.

Lúc đó, có người đã đến.

Người đó đỡ lấy thân mình ta, cho ta uống nước, rồi hỏi tại sao ta lại đến mức này.

Ta mơ mơ hồ hồ, chỉ biết lặp đi lặp lại: “Cứu lấy Ngụy Khải.”

Ta túm chặt tay áo của người đó, yếu ớt cầu xin: “Ta cầu xin ngươi, hãy cứu lấy Ngụy Khải.”

Người ấy im lặng một lúc lâu, cuối cùng đáp một chữ: “Được.”

Ta cứ nghĩ đó là do mình mê sảng mà sinh ra ảo giác.

Thì ra, người ấy thực sự đã đến.

Mùi thuốc thoang thoảng hòa vào ký ức tám năm trước, phảng phất như giấc mộng.

Bông tuyết trên lông mi Tư Mã Hành tan chảy, ánh mắt hắn mông lung, dịu dàng nhìn ta.

“Ngươi quên rồi sao? Hoàng huynh đối với ngươi, từ trước đến nay luôn có cầu tất ứng.”

“Chỉ là, ngươi rất ít khi cầu xin ta.”

Thời thế đã đổi thay.

Ta không tin Tư Mã Hành.

Mọi thứ trên đời này đều có cái giá của nó.

Ta đề phòng nhìn hắn: “Ngươi giúp ta, ngươi muốn có được gì?”

Tư Mã Hành khẽ cười, cúi đầu ho khan, ho đến run rẩy, cả người gập xuống đất.

Ta theo phản xạ vươn tay đỡ hắn, nhưng ngay lập tức bị hắn nắm lấy tay kéo vào lòng.

Cằm hắn tựa lên vai ta, cả người run rẩy vì ho, khó khăn nói ra một câu:

“Vậy thì, đan cho ta một con châu chấu tre.”

Ta ngửi thấy mùi máu.

Tư Mã Hành đã ho ra máu.

Ta nói: “Ngươi đứng lên, để ta đưa ngươi về cung.”

Cả người hắn đều dựa vào ta, giống như hắn đang ôm ta, cũng giống như ta đang ôm hắn.

Hắn lười biếng nói: “Ta không còn sức nữa, đứng dậy không nổi, sắp ho chết rồi.”

Ta nghiến răng, đỡ lấy eo hắn, kéo hắn dậy.

Tư Mã Hành rất cao, nhưng gầy trơ xương, dường như chỉ còn lại một bộ khung xương khô.

Hắn không hề khách khí, vòng tay ôm lấy vai ta, tựa cả người vào, yêu cầu:

“Không về cung ta, về cung Nghênh Hương của ngươi đi. Cung của ta, quá lạnh.”

back top