Dĩ Hạ Phạm Thượng <FULL>

Chap 13

 Tư Mã Hành gần như bị cưỡng ép đưa đi.

Lý Phục không hề ngoảnh lại nhìn, chỉ chăm chú vào vạt áo ta bị Tư Mã Hành kéo xộc xệch. Hắn tháo thắt lưng ngọc, bước tới, ánh mắt lạnh lẽo và đầy đe dọa.

"Người đâu, chuẩn bị nước."

Ta bị ánh nhìn của hắn làm cho khiếp đảm, cố gắng ra vẻ hung dữ, cầm chân đèn ném mạnh về phía hắn: "Cút! Tránh xa ta ra!"

Chân đèn đập trúng trán hắn.

Máu chảy xuống mắt hắn, phủ lên một tầng đỏ mỏng.

Thế nhưng Lý Phục không lùi bước. Hắn trói ta lại, ném vào thùng nước, rồi ấn ta xuống, kỳ cọ mạnh mẽ.

"Điện hạ bẩn rồi, thần phải tẩy sạch cho người."

"Tẩy sạch rồi, thần sẽ không giận nữa."

Ta bị hắn ép cúi đầu vào mép thùng, từ trong ra ngoài bị rửa sạch không sót chỗ nào.

Ta bám chặt mép thùng, nghiến răng chịu đựng sự sỉ nhục từ Lý Phục.

Cơn giận vượt quá giới hạn lại khiến ta bình tĩnh.

Ta khổ sở, hắn cũng đừng mong thoải mái.

"Lý Phục, ngươi còn thủ đoạn gì nữa không?"

"Chẳng phải cũng chỉ là tay, miệng, hoặc mấy thứ khác hay sao?"

"Đến cả những đồ lạnh lẽo như thế cũng khiến ngươi thoải mái được sao?"

"Cho dù ngươi có lấp đầy ta, ta cũng không phải là của ngươi."

Lý Phục xoay người ta lại, bóp chặt lấy mặt ta. Máu từ trán hắn nhỏ xuống, thấm ướt gò má ta.

Hắn như kẻ điên, cười nhạt: "Hầu hạ điện hạ, có tay và miệng là đủ rồi."

"Dù không phải của ta, thì cũng đang nằm trong tay ta."

"Ta luôn có cách khiến ngươi không còn sức mà nghĩ đến kẻ khác."

"Thần dạy nhiều rồi, điện hạ tự nhiên sẽ học ngoan thôi."

Hắn cúi người, giữ chặt mặt ta mà hôn.

Hôn sâu đến mức ta không kịp nuốt nước bọt.

Trước khi ta nghẹt thở, Lý Phục buông ra, dùng ngón tay lau đi nước dãi bên khóe môi ta. Bàn tay còn lại trượt xuống nước, giọng hắn khẽ khàng:

"Ta không có thứ đó, nhưng điện hạ chẳng phải có hay sao?"

Hắn hôn dọc theo cằm ta, giữ lấy eo, nhấc cao lên.

"Thứ ta dùng để hầu hạ người có khiến ta thoải mái hay không chẳng quan trọng. Chỉ cần điện hạ thoải mái, thần liền thấy thỏa mãn."

Ta cứng người, vươn tay túm lấy tóc hắn, xấu hổ đến mức muốn chết: "Ngươi… to gan, buông… buông tay!"

Lý Phục giữ chặt cổ tay ta, chẳng hề ngẩng đầu lên.

Ta nắm chặt mép thùng, thân thể cùng mặt nước dao động, hòa thành một mảng ẩm ướt.

Đồ nô tài đáng chết.

Cứ đợi đấy, ngày nào đó ta nắm quyền, nhất định sẽ trả lại gấp đôi nỗi nhục này lên người hắn!

back top