Tư Mã Hành và Lý Phục dường như đã mâu thuẫn với nhau, hơn nữa sức khỏe của hắn không còn tốt, lại trở thành cơ hội cho ta.
Ta bí mật gặp Hoàn Thịnh, bảo hắn quay về Kinh Châu tập hợp binh mã, đợi lệnh điều động.
Hoàn Thịnh hỏi: "Điện hạ không cùng thần về Kinh Châu sao?"
Ta đáp: "Ngươi cứ đi trước, ta còn có chuyện phải làm."
"Điện hạ định phản sao?"
Cái gì gọi là phản? Nghe thật khó nghe.
Ta xoa chiếc nhẫn trên tay, mỉm cười: "Bổn cung thuận theo ý trời, chỉ muốn lấy lại vị trí vốn dĩ thuộc về mình."
Hoàn Thịnh cúi đầu, im lặng hồi lâu, giọng nghẹn ngào: "Điện hạ hà tất phải làm vậy? Ngôi vị ấy, vốn chưa từng thuộc về người."
Lời vừa dứt, lưỡi kiếm đã kề sát trước mặt ta, chỉ cách nửa tấc.
Một mũi tên lao tới, xuyên thẳng qua ngực Hoàn Thịnh.
Trường kiếm rơi xuống, Hoàn Thịnh ngã gục.
Ta thoát chết trong gang tấc. Sau cơn hoảng sợ là sự phẫn nộ tột cùng.
"Ngươi muốn giết ta?"
Ta quỳ xuống, túm lấy cổ áo hắn, đôi mắt đỏ ngầu: "Vì sao?"
"Ta tin tưởng ngươi như vậy, ngươi lại muốn giết ta?!"
Máu chảy ra từ khóe miệng Hoàn Thịnh, hắn thều thào: "Thánh mệnh… khó cãi."
"Tiên hoàng… mật chỉ… điện hạ nếu phản, lập tức phải trảm."
Mắt hắn rưng rưng nước, nhưng vẫn nghiến răng, giơ dao găm lên. Chưa kịp đâm tới tim ta, hơi thở của hắn đã tắt.
Ta cảm thấy thật nực cười.
Phụ hoàng?
Người phụ hoàng từng yêu thương ta như vậy, trước lúc lâm chung lại để lại một mật chỉ như thế.
Lý Phục cầm cung bước tới, đá nhẹ vào thi thể Hoàn Thịnh, thấp giọng nói: "Quả nhiên không sai, hắn chính là Long Ẩn, khiến ta phải khổ công tìm kiếm."
Hắn liếc ta một cái, rồi ngồi xổm trước mặt ta, đưa tay lau nước mắt trên mặt ta.
"Khóc gì chứ?"
"Không cho ngươi gặp, ngươi nhất quyết phải gặp."
"Không cho ngươi cứu, ngươi nhất quyết cứu."
"Giờ thì bị lừa thảm rồi, phải không?"
Hắn thở dài, như không đành lòng, rồi nhẹ nhàng an ủi:
"Được rồi. Hắn không phải Hoàn Thịnh."
"Hắn là anh trai sinh đôi của Hoàn Thịnh, tên thật là Hoàn Lăng. Từ nhỏ đã được tuyển vào đội Thần Long Vệ, cũng là người kế nhiệm chức thống lĩnh, bí danh Long Ẩn. Hắn chỉ trung thành với tiên hoàng Xương Đế."
"Hắn vốn không phải người của ngươi, chẳng tính là phản bội, không đáng để ngươi khóc."
Ta ngẩng đầu nhìn Lý Phục, mắt đỏ hoe: "Ngươi đã biết từ lâu, đúng không?"
Chính vì vậy mà hắn mới cố sức ngăn cản triều thần, không cho ta có cơ hội tạo phản.
Nếu thân phận Long Ẩn chưa lộ, một khi ta tạo phản, chắc chắn chỉ có đường chết.
Muốn ta chết, lại chính là phụ hoàng đã từng yêu thương ta nhất sao?
"Ngươi nói đi, có phải phụ hoàng chưa bao giờ định để ta kế vị?"
Hãy nói cho ta biết, những sự cưng chiều ngày ấy, rốt cuộc là gì?
Lý Phục nhìn ta một lúc, bật cười nhạt, ánh mắt đầy châm biếm:
"Trừ Tư Mã Hành, ngài ấy chưa từng có ý định để bất cứ ai kế vị."
"Điện hạ nghĩ xem, thái tử chết như thế nào?"
Hắn khẽ hừ lạnh: "Mưu nghịch ư?"
"Đã là thái tử, cần gì phải mưu nghịch?"
"Năm đó, Xương Đế ban cho Chân Thái phi vô vàn ân sủng, khiến bà ta lấn át hoàng hậu, có gan vu hãm sát hại thái tử."
"Ngài ấy cũng ban cho ngươi vinh quang vô thượng, để ngươi nghĩ rằng, mình có thể tranh đoạt ngôi vị."
"Ngậm máu phun người!"
Ta giận dữ túm lấy cổ áo hắn:
"Cái chết của thái tử liên quan gì đến mẫu phi ta?! Đừng có vu khống!"
"Ngậm máu phun người?"
Lý Phục điềm tĩnh nhìn ta.
"Năm đó, những chuyện Chân phi đã làm, điện hạ thực sự hoàn toàn không biết gì sao?"
Ánh mắt hắn như thiêu đốt, khiến lòng ta rối loạn.
Năm đó, ta từng nghe thấy mẫu phi mật mưu.
Nhưng đó chỉ là vài câu ngắn ngủi, ta chỉ đoán rằng cùng lắm bà muốn phế thái tử, không ngờ…
Không ngờ lại có nhiều người phải chết như vậy.
Ánh mắt Lý Phục sáng rõ như lưỡi kiếm, chọc sâu vào góc tối tăm nhất trong tâm trí ta.
"Điện hạ chỉ giả vờ không biết, vì ngôi vị ấy, ngươi quá khát khao."
"So với tham vọng của ngươi, thái tử là gì, Ngụy Khải là gì?"
"Điện hạ trách ta phụ ngươi. Nhưng cả nhà họ Ngụy mấy trăm mạng người, ngươi bảo ta làm sao bỏ qua được?"
"Ta chịu đựng hình phạt, vào cung, thấp hèn gần mười năm, từ Tư Mã Hành đến Chân Thái phi, rồi đến Xương Đế. Nếu là người khác, ta đã không nương tay. Nhưng trong đó lại có ngươi!"
"Ngươi có biết ta cảm thấy thế nào khi điều tra đến cung Nghênh Hương không?"
"Ta đã hy vọng biết bao rằng ngươi thật sự không liên quan!"
"Người khác có thể thấy chết không cứu, nhưng ngươi thì không, ngươi không thể!"
"Dù chỉ cần nhắc nhở ta một câu thôi!"
Ta lắc đầu, cố gắng lùi lại, thân thể run rẩy.
Đừng nói nữa.
Đừng nói nữa!
Ta thực sự không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến vậy.
Lý Phục tiến lại gần, lau khô nước mắt trên mặt ta, hít sâu một hơi, viền mắt đỏ hoe, giọng nói bình thản:
"Điện hạ hận ta, không bằng một phần vạn ta hận ngươi."
"Điện hạ yêu ta, cũng không bằng một phần vạn ta yêu ngươi."
"Ta chưa từng khóc, vậy ngươi khóc cái gì?"
Hắn chạm nhẹ vào má lúm của ta, nở một nụ cười điên cuồng:
"Điện hạ nên cười mới phải."
"Long Ẩn đã chết, mật chỉ không còn. Giờ đây không còn gì có thể uy hiếp điện hạ nữa. Thứ ngươi muốn, rất nhanh thôi sẽ thuộc về ngươi."
"Chỉ là vị trí đó được đổi bằng xương máu của hàng vạn người. Ngươi ngồi lên rồi, liệu có thật sự vui vẻ không?"