Dĩ Hạ Phạm Thượng <FULL>

Chap 16: END

Bước ra khỏi cung, ta nhìn thấy Lý Phục đứng bên ngoài, ánh mắt lạnh lùng nhìn ngọn lửa bốc lên trước điện. Trong tay hắn, một con mèo trắng đang lười biếng cuộn mình.

Một tiểu thái giám bưng chén nước lê nóng lướt qua ta, đi vào trong cung điện.

Lý Phục ngẩng đầu nhìn lên, ánh bình minh nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt hắn.

Hắn nói: "Điện hạ, trời sáng rồi."

Ta nhìn ánh nắng đỏ như máu nơi chân trời, đột nhiên xoay người chạy vào cung.

Vừa đến cửa điện, ta đã nghe thấy tiếng chén sứ vỡ tan.

Bên trong, giọng hét thê lương của tiểu thái giám vang lên:

"Hoàng thượng… băng hà rồi!"


 Căn bệnh "không thể chữa khỏi" của Tư Mã Hành là do từng chén nước lê mà Lý Phục dâng lên tạo thành.

Sau cái chết của Tư Mã Hành, ta như nguyện đăng cơ làm hoàng đế.

Lý Phục trở thành người thân cận nhất của ta.

Hắn nắm giữ Đông Xưởng, cũng nắm giữ hậu cung.

 


 

Lễ đăng cơ diễn ra xong xuôi, trong cung Vị Ương rộng lớn, ta ngồi trên ngai vàng, Lý Phục quỳ trước mặt ta.

Hắn xé toạc long bào trên người ta, nâng chân ta đặt lên tay vịn ghế, ánh mắt lạnh lẽo mà cuồng nhiệt.

Ta nhìn ra bóng tối bao la ngoài cửa cung, chỉ cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Chỉ có nơi Lý Phục chạm vào mới nóng rực như thiêu đốt.

Vậy nên, ta nắm lấy đầu hắn, thuận theo mà chìm sâu vào bóng tối vô tận, để vực sâu cắn nuốt ta hoàn toàn.

"Nặng hơn đi, Lý Phục."

"Đồ vô dụng!"

"Thêm nữa… mạnh hơn nữa!"

"Chưa đủ."

"Vẫn chưa đủ!"

"Đừng để ta lạnh."

END.

back top