Dĩ Hạ Phạm Thượng <FULL>

Chap 15

Tư Mã Hành bệnh nặng, ngừng thiết triều, triều chính hoàn toàn do Lý Phục nắm giữ.

Trong cung bắt đầu lan truyền tin đồn Tư Mã Hành đã phát điên, thường xuyên chạy ra khỏi đại điện, hát vang khúc Gián Giao trên đường cung.

Ta từng gặp hắn một lần. Mấy tiểu thái giám tay cầm dây thừng đuổi theo, ép hắn xuống đất, thô bạo trói tay chân: “Mau đem ngài ấy về cung.”

Tư Mã Hành chỉ mặc một bộ trung y, nằm dưới đất giãy dụa, đánh vào mặt một thái giám, lập tức bị hắn ngấm ngầm bấm mạnh một cái.

Cảnh tượng đó thật gai mắt. Ta rút thanh kiếm từ một thị vệ, bước nhanh tới, đá văng tên thái giám, vung kiếm chặt đầu hắn.

“Hắn là hoàng đế của Đại Lương, há để lũ nịnh bợ các ngươi được phép khinh nhờn?!”

Toàn bộ thái giám quỳ rạp xuống, không dám thở mạnh.

Ta ném thanh kiếm, cõng Tư Mã Hành đi về phía cung Vị Ương.

Hắn thật nhẹ, dường như chỉ còn là một bộ khung xương, có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Tư Mã Hành nằm trên lưng ta, ho ra máu, làm ướt đẫm cả người ta.

Hắn vừa ho vừa hát khúc Gián Giao, dường như muốn rút cạn máu trong cơ thể mình.

Một lúc sau, hắn ngừng hát.

Hắn nói: “Lý Phục nói, những cô nương ta chọn cho ngươi, ngươi đều không thích.”

Ta đáp một tiếng.

Thật ra không phải ta không thích, mà là Lý Phục không thích.

Ta vẫn có người ta thích.

Tư Mã Hành lại nói: “Ngày săn bắn hôm ấy, ta biết ngươi muốn giết ta, vì ta cũng muốn giết ngươi.”

“Ngươi không chịu kết thân, không chịu vì ta mà làm việc, ta chỉ có thể giết ngươi. Nếu không, người muốn giết ta chính là ngươi.”

Ta lại đáp một tiếng.

Ta đã đoán được.

Chúng ta, ai còn sống đều là mối đe dọa cho người kia.

Tư Mã Hành nói: “Ngươi đan châu chấu tre cho người khác, nhưng sao lại không đan cho ta? Thái tử có, Ngụy Khải có, ngay cả Tiểu Đức Tử cũng có một con.”

Ta đáp: “Tư Mã Hành, ta thấy ngươi giết chết con mèo của ta.”

Mẹ của Tư Mã Hành chết do khó sinh, phụ hoàng giao hắn cho mẫu phi ta nuôi dưỡng. Trước năm mười hai tuổi, hắn sống ở cung Nghênh Hương.

Lúc nhỏ, ta rất bám hắn. Tiếng đầu tiên ta nói là “mẫu thân”, tiếng thứ hai gọi “ca ca.”

Nhưng năm ta năm tuổi, ta tận mắt thấy người ca ca dịu dàng nhất, thân thiết nhất của mình giết chết con mèo mà ta yêu thương nhất.

Gương mặt lạnh lùng, đầy ác ý.

Ca ca, chỉ sau một đêm đã trở thành kẻ hoàn toàn xa lạ.

Ta vừa sợ hắn, vừa căm hận hắn.

Tư Mã Hành thì thào: “Hóa ra, ngươi đã thấy.”

“Sau khi có con mèo đó, ngươi không còn bám ta nữa.”

“Ta chỉ muốn ngươi trở về như trước thôi, điều đó cũng sai sao?”

Hóa ra, chỉ là một lý do nực cười như vậy.

Nhưng sau đó, lý do trở mặt lại không chỉ là vì con mèo.

Người phụ hoàng ta yêu thương nhất đã đặt chúng ta vào vị trí đối lập, bắt hắn đạp lên ta để ngồi lên ngai vàng.

Từ đó, hoàng quyền và tình thân chẳng thể hòa hợp.



 Khi ta đưa Tư Mã Hành trở về cung, hắn đã chìm vào giấc ngủ mê man.

Lúc ấy, ta mới phát hiện bộ trung y hắn mặc trên người cực kỳ không vừa, tay áo và ống quần đều ngắn hơn một đoạn. Hắn cao gầy, mặc vào trông thật chật chội, lộ ra những phần da bị đông cứng đến tím tái.

Ở một góc bộ trung y, ta nhìn thấy đường thêu.

Trên đó có thêu một chữ “Xí.”

Ta nhìn quanh cả tẩm cung, trên bàn có hai con châu chấu tre, một con vẫn xanh biếc, một con đã khô héo.

Mở tủ quần áo, ta tìm thấy rất nhiều đồ vật cũ, toàn là những thứ ta từng làm mất, từ y phục, khăn tay đến cả quần áo lót, chất đầy cả một hòm.

Ta lùi lại một bước, đúng lúc đó, Tư Mã Hành không biết từ khi nào đã ngồi dậy, lặng lẽ nhìn ta.

Ta vừa kinh hãi, vừa phẫn nộ, ném thẳng bộ y phục đang cầm trong tay vào mặt hắn.

"Những thứ này, từ đâu ra?"

Tư Mã Hành gỡ chiếc quần lót khỏi mặt mình, thần sắc bình thản:

"Ngươi quên rồi sao? Tiểu Đức Tử vốn là nô tài của ta."

"Gửi cho ta vài thứ của ngươi, đâu phải chuyện khó."

Ngón tay hắn vuốt ve tấm vải mềm mại, ánh mắt thoáng chút tiếc nuối:

"Chỉ tiếc, về sau Tiểu Đức Tử bị Lý Phục tìm cớ giết chết, ta chẳng còn cách nào lấy được những thứ này nữa."

Ta không dám tưởng tượng, hắn thu thập những thứ này với tâm tư gì.

Nén lại sự ghê tởm, ta ra lệnh cho người mang tất cả đồ ra ngoài đốt.

Tư Mã Hành gào thét đến xé lòng:

"Không được! Đó là đồ của ta!"

Hắn lao đến túm lấy vạt áo ta: "Đừng đốt chúng, đừng mà..."

Rõ ràng là đồ của ta, từ khi nào lại thành đồ của hắn?

Ta nghiến răng đẩy mạnh hắn ra, xoay người rời đi.

Tư Mã Hành quỳ giữa đại điện trống trải, ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt trống rỗng như kẻ mất hồn.

back top