Ta là hoàng tử Đại Lương.
Năm rực rỡ nhất đời ta, ta từng giẫm đạp lên cửu thiên tuế Lý Phục, giẫm lên sự khiếm khuyết của hắn, cười nhạo hắn không biết đến niềm vui.
Sau khi thất thế, ta bị Lý Phục chơi đùa đến mức suy sụp.
"Thần dù không có thứ đó, cũng có vô vàn cách hầu hạ điện hạ."
"Thái giám thì đã sao? Niềm vui của thái giám, lại nhiều vô kể."
1.
Ta như một đống bùn nhão nằm trên đùi Lý Phục.
Hắn cúi đầu thưởng thức khuôn mặt trống rỗng của ta. Ngón tay thon dài ánh lên tia sáng ẩm ướt, chậm rãi lau qua thắt lưng ta.
Ta đã khóc một trận, tay chân bủn rủn, không còn chút sức lực nào.
Trước đây ta không biết, dù là thái giám, cũng có thể có những thủ đoạn như thế.
Những cách hành hạ người của hắn, còn nhiều hơn cả người thường.
Ta, đường đường là hoàng tử Đại Lương, lại ở trước mặt một thái giám lộ ra bộ dạng nhục nhã như vậy.
Mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Đáng hận.
Đáng hận!
Ta giơ tay tát Lý Phục, cố ý dùng bàn tay đeo nhẫn, cái tát không chỉ làm cho khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp ấy đỏ ửng lên, mà còn làm trầy một vết máu nhỏ.
Cắn răng nghiến lợi, ta mắng: "Ngươi đúng là đồ chó không biết nặng nhẹ."
Nhưng khóc mắng như vậy cũng không đổi được chút thương hại nào từ hắn.
Lý Phục chỉ thưởng thức bộ dạng ta bị hắn khống chế, không cách nào thoát thân. Ánh mắt hắn điên cuồng, đồng tử hơi giãn ra, phấn khích đến cực điểm.
Ta như con cá nằm trên thớt, bị hắn chà đạp hết lần này đến lần khác.
Lý Phục chẳng biện bạch gì.
Ngón tay cái lướt qua vết máu trên má, hắn thản nhiên nhận sai: "Là nô tài không tốt."
Nhưng ánh mắt hắn không hề có chút hối lỗi nào..
Rõ ràng là còn muốn hơn thế, lần sau chắc chắn dám làm nữa.
Đúng vậy, với địa vị hiện tại của hắn, việc gì phải cúi đầu trước ta?
Có giận dữ với hắn cũng chẳng ích gì.
Đến ta cũng không còn hứng thú nữa.
Ta mệt mỏi nằm trên đùi hắn, xoay chiếc nhẫn trên tay hỏi: "Mẫu phi ta thế nào rồi?"
"Nhờ phúc của điện hạ, bệnh của thái phi nương nương đã khá hơn nhiều rồi."
Đúng là nên khá hơn rồi.
Căn bệnh kéo dài cả mùa đông.
Nếu không phải ta hạ mình đến cầu Lý Phục, cởi sạch đồ cho hắn đùa giỡn.
E rằng mẫu phi đã chết bệnh từ lâu.
Cửu thiên tuế, cửu thiên tuế.
Một tên nô tài như hắn, nay lại thành cửu thiên tuế.
Còn ta, đường đường là hoàng tử chân chính, giờ đây chẳng khác nào con chó bại trận, ngày ngày sống trong lo âu.
Từ khi thất bại trong cuộc tranh đoạt ngôi vị, tân đế đăng cơ, ta không còn là tứ hoàng tử tôn quý nữa.
Ngay cả thái y cũng không mời được.
Tân đế không gặp ta, mọi con đường đều bị chặn đứng.
Vậy nên, vào ngày tuyết đầu mùa, ta đến cầu xin kẻ mà ta không bao giờ muốn cầu xin nhất.
Phòng của Lý Phục đốt than hồng, làm tan chảy tuyết đọng trên tóc và lông mày ta.
Ấm áp đến mức làm người muốn rơi nước mắt.
Hắn mặc phi ngư phục thêu chỉ vàng, ngồi nghiêng trên trường kỷ, lười biếng trêu đùa con mèo trong lòng:
"Điện hạ trong lòng rất rõ, nếu bệ hạ đã muốn thái phi nương nương chết, ai cũng không cứu nổi."
Lý Phục nói là sự thật.
Nếu không phải vậy, ta cũng chẳng đến cầu hắn.
Người duy nhất có thể nói chuyện trước mặt tân đế, ngoài Lý Phục ra, không còn ai khác.
Dù sao năm đó, chính hắn đã gạt bỏ mọi ý kiến phản đối, giúp tân đế lên ngôi.
Ta siết chặt nắm tay, cúi đầu trước hắn: "Vì chút tình nghĩa ngày xưa, xin ngươi…"
"Tình nghĩa ngày xưa?" Lý Phục cười nhạt, ngẩng mắt nhìn ta.
"Điện hạ, giữa ta và ngươi, còn có tình nghĩa sao?"
Vốn dĩ từng có.
Sau này, không còn nữa.
Trong cuộc tranh đoạt ngôi vị năm ấy, Lý Phục đứng về phía Tư Mã Hành.
Hắn làm ta tổn thương, ta cũng từng làm nhục hắn.
Bao nhiêu tình nghĩa, giờ chỉ còn lại oán hận.
Ta nghẹn lời.
"Điện hạ, cầu người thì phải có dáng vẻ của kẻ cầu người."
"Ta cứu thái phi nương nương, điện hạ lấy gì để đổi?"
Lấy gì để đổi?
Ta chẳng còn gì cả.
"Ngươi muốn gì?"
Lý Phục dừng lại một chút, buông con mèo trong tay, dùng khăn lau nhẹ bàn tay, nói:
"Cởi."
Đầu óc ta trống rỗng, vừa giật mình vừa giận dữ: "Ngươi nói cái gì?"
Ánh lửa bập bùng chiếu trên khuôn mặt đẹp đến mức gần như ma mị của Lý Phục.
Giọng điệu hắn bình thản, lặp lại: "Cởi quần áo ra."
"Ta muốn nhìn điện hạ."
Hắn ném khăn tay vào chậu than, đôi tay thon dài trắng nõn giơ lên hong trước lửa:
"Ngươi cởi sạch bao nhiêu, bệnh của thái phi nương nương sẽ khỏi nhanh bấy nhiêu."