Cả mùa đông ấy, ta đều ở Đông Xưởng, cho đến khi mẫu phi khỏi bệnh, ta mới trở về cung Nghênh Hương.
Lại bị cung nữ chặn ngoài cửa điện.
Thái phi đã tỉnh, nhưng không muốn gặp khách.
Ta cũng không gặp được người.
Ba ngày sau, mẫu phi thỉnh chỉ rời cung, đến lăng vua tiên đế để thủ lăng.
Trước lúc chia ly, người không gặp ta lấy một lần. Ta đuổi theo xe ngựa, chạy qua mấy bức tường cung, muốn gọi cỗ xe ấy dừng lại.
Ngã xuống rồi lại bò dậy, tiếp tục đuổi.
Đến ngoài cổng Thành Vũ, ta bị chặn lại.
Lý Phục một tay ôm lấy eo ta, nói: "Đừng đuổi nữa, đã ra khỏi cửa cung rồi, ngươi còn đuổi theo đâu?"
Đường phía trước trống trải, làm gì còn cỗ xe ngựa nào.
Ta như phát điên, đẩy mạnh Lý Phục ra, đỏ mắt gào thét: "Cút! Cút hết đi!"
"Đi hết đi! Tất cả đi hết đi!"
Đừng để lại gì cho ta cả!
Để ta cô độc một mình, chết dần chết mòn trong cung điện này.
Lý Phục nhíu mày, bịt miệng ta lại, ép ta vào tường cung: "Gào cái gì?"
"Vô dụng thế sao? Không có nương thì không sống nổi à?"
Ta trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt đầy căm hận.
Lý Phục chẳng chút sợ hãi, giọng điệu dịu đi, tựa như đang dỗ dành: "Ta không đi. Ta làm nương ngươi, được không?"
Ta không đẩy Lý Phục ra được, nhìn hắn rưng rưng nước mắt.
Lý Phục nhìn ta một lúc, nói: "Không được khóc."
Ta cứ khóc.
Liên quan gì đến hắn.
Hắn cũng chẳng cần ta nữa.
Giống như nương vậy.