Chương 19 – Hắn Lão Công
Hoắc Duật Hoành vừa ra khỏi cửa, Ôn Duẫn An bắt đầu khám phá khắp nơi trong phòng, nhận ra nơi này chính là nhà của hắn và Hoắc Duật Hoành.
Thật kỳ lạ, từ khi bước vào phòng này, hắn chưa gặp ai, thậm chí bữa trưa cũng được chuẩn bị một cách lặng lẽ, khiến hắn cảm thấy hoàn toàn tự do và thoải mái.
Dù đã biết Hoắc Duật Hoành là người cuồng công việc, nhưng hắn vẫn ngạc nhiên khi thấy gia đình này gần như không để lại dấu vết sinh hoạt. Phong cách trang trí cực kỳ lãnh đạm, chủ yếu tông đen – trắng, trái ngược hoàn toàn với gia đình Ôn gia.
Hắn thích mọi thứ xinh đẹp, còn Hoắc Duật Hoành sống trong không gian như vậy hẳn là thấy cô đơn lắm.
Một mình trong nhà, sau khi ăn xong, Ôn Duẫn An chơi đùa khắp nơi rồi về phòng khách. TV đang chiếu gameshow 《AO ở chung dạy học chi Omega môn bắt buộc》, đến phần “Cách làm Alpha luôn quan tâm và chiều chuộng Omega”.
Ôn tiểu thỏ nghiêm túc học tập, chăm chú xem màn hình.
Chạng vạng, hắn mới phát hiện điện thoại đầy các cuộc gọi nhỡ từ buổi sáng, do các anh trai gửi trước khi hắn ngủ. Ôn Kỳ Dã nhắn:
【Tam ca: Tiểu An vất vả, nghỉ ngơi tốt nha. Đã chuẩn bị xe đưa đi, mua quà cho ngươi, Tiểu An chắc chắn thích! [xoa xoa tiểu thỏ đầu.jpg]】
Ôn Duẫn An bật loa điện thoại, tiếng chuông vang lên, Ôn Kỳ Dã lập tức nghe. Hắn ôm điện thoại, lười nhác ghé vào sô-pha, tránh làm đuôi cộm mông.
“Tiểu An, nghỉ ngơi tốt chứ?” Ôn Kỳ Dã hỏi.
“Ân! Cảm ơn Tam ca nha!” Hắn đáp.
“Đừng nói cảm ơn, Tam ca chỉ muốn lo cho ngươi thôi. Ba mẹ hỏi ngươi ở bên kia có quen không? Hoắc Duật Hoành đối xử với ngươi tốt không?”
“Hắn đối ta rất tốt, tinh tế lắm!” Ôn Duẫn An khen không chút do dự.
“Hôm nay có nhiều việc, Hoắc Duật Hoành đâu? Có ai hỗ trợ không?”
“Hắn đi ra cửa xử lý công tác, nhưng sẽ nhanh trở về.”
Ôn Kỳ Dã tức giận: “Cái nào Alpha mới cưới mà đã bỏ Omega đi công tác ngay?!”
“Hắn không bỏ ta đâu, đã chuẩn bị mọi thứ rồi!” Ôn Duẫn An trấn an.
Đúng lúc đó, bàn tay to của Hoắc Duật Hoành xuất hiện, cầm lấy điện thoại của hắn.
“Bảo bảo, đừng nằm chơi điện thoại, như vậy sẽ biến khó coi.”
Ôn Duẫn An xoay đầu, ánh mắt sáng lên: “Tiên sinh! Ngươi đã về rồi!”
“Ân, đã trở lại.” Hoắc Duật Hoành nghiêm túc giải thích: “Ta không nằm chơi đâu, chỉ đang nghe Tam ca gọi thôi, qua loa mà.”
Ôn Duẫn An gật đầu: “Hảo, đã biết.”
Hắn cảm nhận được Hoắc Duật Hoành không vui chút nào với chuyện điện thoại phiền phức.
Ngồi lên sô-pha, Ôn Duẫn An thu chân, đến gần Hoắc Duật Hoành, nhẹ nhàng ôm cổ hắn, giọng mềm mại:
“Ôm một cái.”
Hoắc Duật Hoành nhìn vào đôi mắt nhỏ ngập ngừng, mỉm cười, vòng tay ôm chặt hắn lại, trọn vẹn cảm nhận được sự ngọt ngào và thân mật của tiểu thỏ đáng yêu này.