Chương 20 – Kêu Lão Công
Chiều nay, Ôn Duẫn An đang luyện tập kỹ năng của mình.
Gameshow trước đó nói rằng nếu Alpha không vui, có thể ôm một cái để an ủi. Dù hắn chưa học được cách kiểm soát tin tức tố, nhưng việc ôm Hoắc Duật Hoành thì hoàn toàn có thể làm được.
Hắn thấy Hoắc Duật Hoành vì mình làm nhiều việc như vậy, sao không nhân cơ hội ôm một cái, thậm chí còn dán người để cảm thấy thoải mái? Quả thật, tiểu thỏ này thông minh tuyệt đỉnh.
Hắn lao vào ngực Hoắc Duật Hoành, cơ thể mềm mại áp sát. Hơi thở gần cổ khiến Hoắc Duật Hoành cảm nhận được hương thơm nhẹ nhàng, ngọt ngào của hắn.
Hoắc Duật Hoành đứng cứng tay giữa không trung, nhưng vẫn không thể kiềm chế mà ôm lấy hắn vào lòng, nắm quyền chủ động.
“Vì sao muốn ôm ta, bảo bảo?” Hoắc Duật Hoành hỏi, giọng khàn khàn, nhưng tay vẫn nhẹ nhàng vuốt eo hắn.
“Ân… bởi vì tiên sinh không vui.” Ôn Duẫn An trả lời thành thật, giọng mềm như bông.
“Ân, vậy sao?”
“Vì muốn an ủi ngươi…” Hắn nói, hồn nhiên và chân thành.
Hoắc Duật Hoành thầm hưởng thụ những lời này.
“Vì sao chỉ muốn an ủi ta?” Hắn nghiêng mặt sát gần, môi lướt qua tai thỏ, như muốn hôn.
Hắn run lên, ôm chặt hơn: “Bởi vì ngươi là Alpha của ta…”
Hoắc Duật Hoành cười khẽ, dần dần buông tay nhưng vẫn khéo léo vuốt ve đuôi và tai thỏ của hắn.
“Còn đâu?” Hắn hỏi, tò mò.
“Ân… còn, còn có… ngươi là của ta,tiên sinh.”
Hoắc Duật Hoành hài lòng, rốt cuộc thả hắn ra. Ôn Duẫn An mỉm cười, mặt hồng, thân thể hơi run vì phấn khích.
“Ngươi có vui không?” Hắn hỏi.
“Không vui sao?” Ôn Duẫn An khờ dại hỏi, đặt tay lên vai Hoắc Duật Hoành.
“Tiên sinh… có muốn thân thân không?” Hắn duỗi tay chọc môi Hoắc Duật Hoành, tự tin vì đã có kinh nghiệm.
“Chính là ngươi… chính là ngươi nha!” Hắn cười nhỏ, khẳng định.
“Ngươi là Hoắc Duật Hoành nha.”
“Ngươi là của ta Alpha, người khác không phải.”
“Ân… còn nữa… ngươi là của ta tiên sinh, còn… còn có… ngươi là của ta…” Hắn nhỏ dần giọng, “Lão công.”
Hoắc Duật Hoành cuối cùng hiểu vì sao mình khó chịu trước đó: tiểu Omega này thân mật với ai cũng dễ thương, nhưng duy chỉ với hắn thì có khác biệt, khiến Alpha vừa hờn vừa thích.
“Là cái gì? Bảo bảo lại kêu lão công một lần, nghe không rõ.” Hắn cao hứng, mắt sáng lên.
“Lão công…”
“Ân, ta ở đây.”
Ôn Duẫn An ngẩng đầu, thấy Hoắc Duật Hoành như đang cười nhìn mình. Không khí trở nên ngọt ngào và vi diệu.
“Tiên sinh, có điện thoại!” Hắn nhắc, nhưng Hoắc Duật Hoành ôm chặt, không thèm động tay.
Cuối cùng, Hoắc Duật Hoành đứng lên, thuận tay ôm hắn vào lòng, vừa đi vừa cười: “Hảo, ôm ta một cái tiểu thỏ bảo bảo.”
Ôn Duẫn An hạnh phúc áp sát người, cảm nhận được vòng tay vững chắc của lão công, trái tim mềm mại tràn đầy niềm vui.