Hào Môn Sủng Thụ: Tiểu Thỏ Omega Làm Lão Công Say Đắm

chap 30

Chương 30: Ngoan bảo bảo

Sau khi hoãn mọi chuyện lại, Ôn Duẫn An lại bắt đầu lên giọng, đưa ra yêu cầu với Hoắc Duật Hoành. Hắn vẫn ngồi gọn trong lòng Hoắc Duật Hoành, nhẹ nhàng hoảng hai cái đùi, tay xoa eo, môi chúm lại:
“Lần sau ngươi phải nhẹ nhàng nha, ta sợ đau lắm.”

Lần sau? Với sắc mặt kiều khí đó, Hoắc Duật Hoành lập tức sợ hãi, chỉ còn biết nghe theo.
Ôn thanh Hoắc Duật Hoành đáp:
“Ân, đều nghe, bảo bảo.”

Hắn “Hừ hừ” gật đầu vừa lòng, rồi vỗ nhẹ vào mặt Hoắc Duật Hoành, như con tai thỏ hoảng lên.

Ôn Duẫn An ngẩng đầu, nhìn chằm chằm:
“Lão công… ngươi thấy tai thỏ ta không?”
“Thấy.”
Hắn nhíu mày, duỗi tay nhéo, xoa xoa tai thỏ, xác nhận nhiều lần.

Dù biết lâm thời đánh dấu chỉ tạm thời làm tai thỏ và đuôi xuất hiện, nhưng với hắn thế đã rất tuyệt. Hắn hơi hụt hẫng:
“Nó sao vẫn còn ở nhỉ?”
Hoắc Duật Hoành trấn an:
“Chắc là muốn chờ một chút thôi.”

Hắn vặn vặn mông, hỏi tiếp:
“Còn cái đuôi đâu?”
Hoắc Duật Hoành nhịn cười, đè nhẹ hắn, xúc động đáp:
“Cái đuôi cũng còn, biệt nữu, bảo bảo.”

Hắn thất vọng nhưng vẫn ôm cổ Hoắc Duật Hoành, nài nỉ:
“Lão công, ngươi lâm thời đánh dấu ta thêm một lần đi!”
Hoắc Duật Hoành bất đắc dĩ:
“Bảo bảo, lâm thời đánh dấu không phải chuyện đơn giản, ngươi vừa ngất rồi, bác sĩ còn chưa rời nhà chúng ta.”
“Uống nước nhiều quá cũng sặc yết hầu.”
“Nghe lời, chờ một chút.”

Cuối cùng, hắn đành gật đầu:
“Ân, ngoan bảo bảo.” Hoắc Duật Hoành vuốt ve khuôn mặt nhỏ của hắn.

Khi Hoắc Duật Hoành giơ tay, hắn phát hiện một vết dấu răng nhỏ, vừa khéo để lại, không gây đau. Hắn cẩn thận ôm tay Hoắc Duật Hoành, hỏi:
“Lão công, vết này là do ta cắn sao? Có đau không?”
“Bảo bảo cắn rất tốt, không đau đâu.” Hoắc Duật Hoành bình tĩnh trả lời.

Ôn Duẫn An thầm xin lỗi:
“Thật xin lỗi… ta cũng không phải tiểu cẩu, đâu phải cứ muốn cắn là cắn…”
Hoắc Duật Hoành cười:
“Ân, không sao, lão công thật sự không đau.”

Nhưng hắn không chịu:
“Không đúng, chắc chắn đau! Ta đi lấy băng keo cá nhân cho ngươi!”
Giãy giụa muốn rời khỏi lòng Hoắc Duật Hoành.
“Không cần, không sao.”
“Có cần, có việc!”

Hoắc Duật Hoành ôm đứng lên:
“…Ân, nghe ngươi.”

Hắn hướng Hoắc Duật Hoành dẫn tới rương nhỏ trong phòng, nơi cất băng keo cá nhân. Trong rương còn đầy đủ vitamin, thuốc ức chế tuyến thể, dán tuyến thể, đồ dùng y tế… tất cả gọn gàng đáng yêu.

Ôn Duẫn An chọn kỹ, đưa cho Hoắc Duật Hoành một cuộn băng keo hình cà rốt, tự hào:
“Lão công, ngươi thấy đáng yêu chứ? Ta còn rất nhiều!”

Hoắc Duật Hoành mỉm cười:
“…Ân, bảo bảo nói đúng.”

Ôn Duẫn An nghiêm túc dán băng keo lên tay Hoắc Duật Hoành, rồi vỗ nhẹ lên mặt anh:
“Được rồi ~”

Sau đó, mỗi khi Hoắc Duật Hoành đi đâu, hắn đều ôm sát, nửa giờ lại hỏi xem tai thỏ và đuôi có còn ở không.

Khi chuẩn bị ngủ, hắn cọ cọ Hoắc Duật Hoành trong lòng, hỏi:
“Lão công, hiện tại ngươi còn nhìn thấy đuôi ta không?”
Hoắc Duật Hoành nhẹ giọng:
“Nhìn không thấy, mau ngủ đi.”

Tai thỏ nhún nhảy, khò khè run rẩy, nhưng không hề đau. Hắn ngạc nhiên, mơn trớn đuôi:
“Rõ ràng vẫn còn…”
“Lão công,” hắn ngẩng đầu, “Có phải vì ta vẫn chưa ổn định hoàn toàn không?”
Hoắc Duật Hoành dịu dàng vuốt mũi hắn:
“Ngươi nghỉ ngơi đi, tai thỏ và đuôi cũng sẽ nghỉ ngơi. Hơn nữa còn có ta, ta sẽ giúp ngươi.”

Hắn cảm động, nhận ra Hoắc Duật Hoành vừa kiên nhẫn, vừa tận tâm chăm sóc, muốn cùng hắn dán băng keo, giúp làm lâm thời đánh dấu, chịu bị cắn và tiếp tục giúp hắn.

Ôn Duẫn An tự nhủ: mình phải ngoan, phải kiên nhẫn như vậy mới không phụ lòng Hoắc Duật Hoành.
“Lão công, ta ngoan.” Hắn cọ cọ cánh tay Hoắc Duật Hoành, ôm chặt, yên lặng qua một đêm.

Sáng hừng đông, Ôn Duẫn An còn đang ngủ. Hoắc Duật Hoành quyết định tạm thời không đi công ty, cúi đầu hôn trán hắn trước khi ra cửa.

Hắn tỉnh giấc, xoa xoa tai thỏ – vẫn còn ở, sờ đuôi – vẫn còn…
Ân?! Cái đuôi nhỏ thì biến mất. Lâm thời đánh dấu đã phát huy tác dụng!

back top