Chương 31: Tin tức tốt
Hoắc Duật Hoành thực sự không lừa hắn, chỉ chờ một chút thôi là mọi chuyện ổn! Hiện tại, nửa phần thành công rồi, chuẩn bị quay lại La Đức học viện!
Ôn Duẫn An phấn khích đến nhảy cẫng trong lòng, ngồi trên giường vài lượt rồi lại lăn lộn, hưng phấn vô cùng. Cảm giác thật sự hạnh phúc vì cái đuôi vẫn còn ở!
Hắn muốn gọi điện báo ngay cho Hoắc Duật Hoành tin vui này, nhưng nghĩ đến anh đang đi làm, nên chụp một tấm hình trước cho Hoắc Duật Hoành xem. Đồng thời, hắn cũng muốn báo cho gia đình và bạn bè – họ ngày nào cũng lo lắng cho sức khỏe của hắn.
Rửa mặt xong, Ôn Duẫn An ôm điện thoại gọi Diệp Thanh Lam. Biết Diệp Thanh Lam lo lắng cho mình rất nhiều, dù sức khỏe đã khá hơn, nhưng bà vẫn không khỏi tự trách.
Video call kết nối, Diệp Thanh Lam dịu dàng hỏi:
“Tiểu Bảo rời giường chưa?”
Ôn Duẫn An vui vẻ đáp:
“Buổi sáng tốt lành nha, mụ mụ! Ngươi có bận không?”
“Không vội, Tiểu Bảo cho mụ mụ xem nào.”
Hắn đưa điện thoại ra, để lộ tai thỏ. Diệp Thanh Lam thoáng lo lắng nhưng nhanh chóng nở nụ cười:
“Cơ thể khó chịu không? Hoắc Duật Hoành có chăm sóc ngươi không?”
“Ân! Mụ mụ, hôm nay cái đuôi cũng không thấy đâu!” Hắn nhỏ giọng, “Thực sự sớm sẽ ổn thôi, mụ mụ đừng lo lắng.”
“Không lo sao được?”
“Nghe Tiểu Bảo, cơ thể quan trọng nhất, ba và các ca ca cũng sẽ vui mừng.”
Diệp Thanh Lam mỉm cười: “Ân, mụ mụ cũng muốn nhắc nhở các con chăm sóc bản thân!”
Xong cuộc gọi, hắn mở nhóm bạn bè, chia sẻ hình ảnh đáng yêu:
【Ôn Duẫn An: Đại gia buổi sáng tốt lành! Các ngươi đang ở học viện sao? [thỏ thỏ đại vương lóe sáng giá lâm.jpg]】
Bạn bè liền đáp lại rôm rả:
-
【Trịnh Đông Húc: Sớm vậy? Tham kiến thỏ thỏ đại vương, ta đang ở khóa thượng triết học】
-
【Sở Chiêu: Thỏ thỏ đại vương! Tiểu nhân chuẩn bị đi cưỡi ngựa, có muốn xem tiểu mã đáng yêu không?】
-
【Lục Thông Lân: Tham kiến thỏ thỏ đại vương, ta chuẩn bị đi đánh bóng chày [hình ảnh]】
Ôn Duẫn An cười, bạn bè cực kỳ phối hợp hắn, gửi biểu tình là đều được đáp lại nghiêm túc.
Một lúc sau, vẫn là những trò cãi nhau vui vẻ giữa các Alpha, rồi hắn nhắn:
【Ôn Duẫn An: Ân ân! Hắn thực sự tốt!】
Hắn thay đồ, đội mũ tai thỏ, chuẩn bị chụp hình gửi Hoắc Duật Hoành. Cuối cùng chụp được tấm hình vừa ý, gửi kèm tin nhắn:
【Lão công, ngươi xem ta!】
Hoắc Duật Hoành lúc này đang đại sảnh, bí thư Trần đưa văn kiện. Nhìn điện thoại, anh thấy tin nhắn của tiểu thỏ bảo bảo:
【Tiểu thỏ bảo bảo: [hình ảnh]】
【Tiểu thỏ bảo bảo: Lão công, ngươi xem ta!】
Hoắc Duật Hoành mỉm cười, nhìn thấy bức ảnh đáng yêu của hắn, trả lời:
【Thấy, bảo bảo đáng yêu nhất】
Ôn Duẫn An vừa xuống thang, ánh mắt sáng lên khi trông thấy Hoắc Duật Hoành còn ở nhà. Hắn phấn khích lao xuống, nhéo mũ choàng, “Thịch thịch thịch”, chạy tới trước mặt Hoắc Duật Hoành, hưng phấn reo:
“Lão công! Ngươi còn ở nhà nha!”
Hắn hồn nhiên, bất chấp lời nhắc nhở của Hoắc Duật Hoành:
“Chậm một chút đi, bảo bảo!”
Nhưng tiểu thỏ không màng, chạy thẳng tới, nhéo quần áo Hoắc Duật Hoành, rồi hồn nhiên quay lưng, mông nhỏ nhéo một dẩu, hỏi:
“Lão công, ngươi xem ta mông này, có phát hiện gì không nha!”
Hoắc Duật Hoành đứng đó, bất đắc dĩ giơ tay đè trán, thở dài:
“Ta tiểu thỏ bảo bảo a……”
Hắn vừa đáng yêu vừa hồn nhiên, khiến Hoắc Duật Hoành vừa muốn cười vừa bất lực.