Chương 33: Ngươi thơm quá
Đối với Hoắc Duật Hoành mà nói, tỉnh dậy thấy tiểu thê tử ngủ ngoan ngoãn trong lòng ngực là một hạnh phúc tuyệt đối, tiền đề là không để ý đến chuyện trên đỉnh đầu hắn đã không còn tai thỏ.
Không biết tiểu thỏ tỉnh lại sẽ vui vẻ đến mức nào.
Hoắc Duật Hoành ôm hắn, nhìn tĩnh lặng, dùng ánh mắt quan sát từng chi tiết trên người hắn.
Tiểu thê tử có khuôn mặt xinh đẹp, trán cao, mũi thẳng, đôi môi càng xinh đẹp; mỗi chỗ đều đẹp đến mức không thể chê được. Quá xinh, lại ngoan ngoãn nằm trong lòng anh – khiến Hoắc Duật Hoành vừa yêu vừa lo, vì biết đôi khi tiểu thỏ tỉnh dậy còn muốn thân mật, thậm chí phải mơ màng đánh răng mới chịu.
Hoắc Duật Hoành nhẹ nhàng để tiểu Omega ra khỏi lòng ngực, đi rửa mặt xong lại trở lại, ôm hắn một lần nữa. Trộm hôn hắn một cái, cảm nhận mùi hương duy nhất chỉ có mình anh được hưởng.
“An an.”
“Bảo bảo.”
“Tiểu thỏ bảo bảo.”
“Tiểu An bảo bảo.”
“An an bảo bối.”
“Lão bà… Ngươi thơm quá.”
Hoắc Duật Hoành hôn nhẹ, nỉ non, mê mẩn mùi hương của tiểu thỏ. Hắn nhỏ nhắn, ngoan ngoãn, thân mềm mại, khiến Hoắc Duật Hoành không thể kìm lòng, cắn nhẹ má trắng nõn của hắn. Khi buông ra, má hắn nổi nhàn nhạt hồng, càng thêm kiều khí. Nếu có thể, Hoắc Duật Hoành muốn mang hắn theo đi bất cứ đâu.
Ôn Duẫn An cuối cùng tỉnh hẳn, mở đôi mắt trong sáng nhìn Hoắc Duật Hoành:
“Lão công… Ngươi tỉnh rồi sao? Buổi sáng tốt lành nga?”
“…… Ân, buổi sáng tốt lành, bảo bảo.”
Hắn theo bản năng định nhét tai thỏ vào tay Hoắc Duật Hoành, nhưng nhận ra… tai thỏ đã không còn! Hắn trừng mắt, vui sướng xen lẫn lo lắng:
“Ta tai thỏ không thấy lạp!”
Hoắc Duật Hoành tiếc nuối:
“Ân, không thấy.”
Hắn kích động ôm cổ Hoắc Duật Hoành, áp sát cơ thể, dùng đỉnh đầu mềm mại cọ cọ cằm anh:
“Lão công, cảm ơn ngươi nha!”
“Vui vẻ sao?” Hoắc Duật Hoành mềm lòng.
“Vui vẻ nha,” hắn yên tâm thoải mái, đặt đầu gối lên cánh tay Hoắc Duật Hoành, vô tình chọc vào cơ bắp anh, “Lão công thực nỗ lực giúp ta, ta không thể cứ mãi hảo không được… còn ba ba, mụ mụ, các ca ca cùng bằng hữu đều lo lắng cho ta, ta không muốn làm họ lo lắng… cho nên thật sự cảm ơn ngươi nha.”
Hoắc Duật Hoành bỗng nhận ra, tiểu thỏ bảo bảo tuy đơn thuần, nhưng trong lòng luôn nghĩ cho người khác, hiểu chuyện đến mức khiến anh vừa thương vừa tự hào:
“Ân, bảo bảo làm được thực hảo. Trễ chút nói cho bọn họ đi.”
“Ân!” Hắn xoa mặt, hơi nghi ngờ:
“Lão công, ta trên mặt như thế nào, có ẩm ướt không…?”
“Là ta chảy nước miệng sao?”
Hắn vội dùng tay che mắt, nhăn nhó:
“Ngươi không thể xem ta, rất khó coi!”
Hoắc Duật Hoành bất đắc dĩ cầm tay hắn, cúi nhìn:
“Liếm sạch sẽ, được không?”
“Không được! Ngươi chưa đánh răng!”
“Ta không cần đâu!”
Ôn Duẫn An nghiêm túc:
“Làm người hay làm thỏ đều phải giữ vệ sinh.”
“Ta muốn rời giường rửa mặt, ngươi ôm ta đi được không nha?”
Hoắc Duật Hoành bất đắc dĩ: “…… Hảo.”
Vì cẩn thận, trong vài ngày tiếp theo, họ quan sát tình trạng cơ thể hắn, thỉnh bác sĩ đến kiểm tra, cuối cùng xác nhận tin tức tố hỗn loạn tạm thời được khống chế. Nghỉ phép đã quá dài, Hoắc Duật Hoành chăm sóc hắn suốt thời gian qua, khiến Ôn Duẫn An quyết định mau chóng trở lại La Đức học viện.
Hai người chia tay lần đầu, vẫn nghênh hôn nhau. Dù học viện hiện do Khương Quân quản lý, nhưng Hoắc Duật Hoành đến nơi đây ít lần, lần đầu lái xe đưa Ôn Duẫn An tới. Anh có thể dùng trực thăng đưa hắn, nhưng muốn có thời gian ở bên tiểu thỏ, tận hưởng từng phút.
Hắn không cần mang hành lý, vì học viện đã chuẩn bị đầy đủ. Hôm nay, Hoắc Duật Hoành còn đưa cho hắn một kiện quần áo – quần áo của anh để chăm sóc hắn bên cạnh. Ôn Duẫn An cảm động, nhận thấy Hoắc Duật Hoành luôn tính toán chu đáo mọi việc.
Hắn cúi đầu xem qua, Hoắc Duật Hoành vẫn tập trung lái xe. Bỗng anh hỏi:
“Làm sao vậy?”
“Chính là nhìn xem ngươi nha,” hắn thẳng thắn trả lời.
“Ân, ngoan.” Hắn vốn dĩ đã rất ngoan rồi.
Xe đến trụ chung cư dưới lầu, Hoắc Duật Hoành dừng, hắn chuẩn bị xuống xe, bất ngờ thấy anh đi theo. Hắn ngạc nhiên:
“Lão công, ngươi không phải phải về công ty sao?”
Hoắc Duật Hoành bình tĩnh đáp:
“Ân, ta đưa ngươi lên trước.”
Hắn vừa ngạc nhiên vừa cảm động, nhận ra Hoắc Duật Hoành luôn đặt hắn lên trước, tận tâm chu đáo đến từng chi tiết.