Chương 32: Tin tức xấu
Sáng sớm, Hoắc Duật Hoành vẫn ở nhà, và Ôn Duẫn An phát hiện… cái đuôi nhỏ của mình không còn xuất hiện. Hắn giật mình, lúng túng kêu:
“Lão công? Ngươi mau xem nha!”
Bí thư Trần đứng gần đó chỉ biết tuyệt vọng nhắm mắt lại, vừa mệt vừa xấu hổ. Sáng sớm đã phải chứng kiến Hoắc tổng bận rộn làm việc mà còn bị nghe những lời “góc tường” từ Ôn Duẫn An – đúng là kích thích quá mức.
Hoắc Duật Hoành ôn nhu ôm hắn vào lòng, xoa lưng dịu dàng:
“Hảo, đừng sợ, ta ở đây.”
Anh còn nhắc bí thư Trần:
“Văn kiện cứ giao cho ngươi và Lưu đặc trợ phụ trách, có việc quan trọng thì gọi ta.”
Hóa ra Hoắc Duật Hoành ở nhà chỉ vì muốn chăm sóc Ôn Duẫn An.
Ôn Duẫn An nhụt chí, ngồi sụp trên sofa, giấu mặt trong mũ, tay siết dây thừng mũ thật chặt, hồi tưởng lại lời nói và hành động vừa rồi. Hắn cảm thấy mình quá thô lỗ, không hợp với cách giáo dục nghiêm túc từ trước tới nay.
Hoắc Duật Hoành ngồi xuống cạnh, buồn cười nhìn hắn:
“Làm sao vậy, bảo bảo thẹn thùng?”
Hắn mếu máo hỏi:
“Lão công, bí thư Trần có thấy không?”
“Không nhìn thấy đâu, mau ra đây đi, đừng buồn hỏng rồi.”
Hắn từ từ buông mũ ra, tai thỏ mềm mại được “giải cứu”, ánh mắt vừa xấu hổ vừa ngại ngùng. Hoắc Duật Hoành nâng mặt hắn lên, nhìn gương mặt đỏ ửng:
“Cho nên bảo bảo tưởng cùng ta nói cái gì, cứ như vậy cấp?”
Ôn Duẫn An chợt nhớ ra tin tức tốt chưa kịp báo, vội quay người, xốc áo, vui vẻ nói:
“Lão công, ngươi xem ta… Ngô… chính ngươi xem!”
Dù cái đuôi không còn, Hoắc Duật Hoành vẫn nhìn thấy làn da trắng sáng, thân hình mảnh khảnh tinh tế. Anh nhẹ nhàng chạm sau eo hắn:
“Cái đuôi đã không có?”
“Ân ân!” Hắn run lên, rồi vui mừng ôm vào lòng Hoắc Duật Hoành, cảm giác quá hạnh phúc:
“Thật là quá tốt rồi! Thật là tin tức tốt… à, thật ra là tin tức xấu.”
Hoắc Duật Hoành có chút tiếc nuối – cái đuôi nhỏ đáng yêu tạm thời không còn, bao công sức vuốt ve vài ngày qua của anh giờ không nhận ra là cố ý.
Nhưng tin tốt là tai thỏ vẫn còn: Ôn Duẫn An mừng rỡ, “Chờ lỗ tai cũng không thấy, ta liền có thể quay lại La Đức học viện!”
Bỗng bụng hắn phát ra tiếng vang lớn, vội che lại, lo lắng hỏi:
“Lão công, ngươi nghe thấy không?”
Hoắc Duật Hoành mỉm cười:
“Không nghe thấy, muốn ăn cơm không? Ta hơi đói bụng.”
Ôn Duẫn An gật gật đầu:
“Muốn ăn!”
Hoắc Duật Hoành ôm hắn đi ăn sáng, vừa uy hắn ăn vừa dịu dàng vuốt ve bụng, khiến Ôn Duẫn An vừa ngượng vừa hạnh phúc. Hắn chưa từng được ai ôm ăn cơm như vậy.
“Lão công, ta tự ăn nhé?”
“Bảo bảo ăn một ngụm, ta ăn một ngụm, vừa vặn thôi. Bụng như vậy, ba mẹ nhìn thấy cũng không lo.”
Hắn duỗi tay chọc khóe miệng Hoắc Duật Hoành, thập phần ngoan ngoãn:
“Lão công, ngươi là một Alpha tốt.”
Hoắc Duật Hoành cười nhẹ, không nói gì thêm.
Sau vài ngày, Ôn Duẫn An học được thế nào là hạnh phúc phiền não. Hắn đi theo Hoắc Duật Hoành mọi nơi, khi ăn cơm, đi đường, hay ngủ đều cần Hoắc Duật Hoành bên cạnh. Thậm chí cả lúc tắm rửa, hắn cũng muốn được bồi và ôm ấp.
Đêm trước khi ngủ, hắn chui vào lòng Hoắc Duật Hoành, tai thỏ phủ trên người anh, mềm mại như bông:
“Lão công, ngươi xoa xoa tai thỏ ta được không ?”
Hoắc Duật Hoành dịu dàng xoa tai thỏ, cảm giác ấm áp khiến Ôn Duẫn An thoải mái hơn nhiều so với tự xoa. Hắn còn chủ động ôm tay Hoắc Duật Hoành, nhét tai thỏ mềm mại vào trong tay anh:
“Cảm ơn lão công ~”
Hoắc Duật Hoành chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Ân.”
Cả hai chìm trong sự ấm áp, dịu dàng và thật sự… quá ma mị.