Chương 37: Không thích
Alpha cao lớn chặn ánh sáng hành lang, khi tiến gần cánh cửa, bóng dáng của Omega nhỏ xinh rũ xuống, trọn vẹn bị bao phủ dưới cơ thể Alpha.
Hoắc Duật Hoành giơ tay nhấc đỉnh đầu hắn, vuốt tóc phẳng phiu, hỏi:
“Như thế nào, không gọi ta, bảo bảo không nhận ra ta sao?”
Đôi mắt Ôn Duẫn An sáng lên, lòng tràn ngập niềm vui mơ hồ:
“Lão công!”
“Ân, ngoan bảo bảo.”
“Sao ngươi lại tới đây? Không phải nói muốn ra ngoài một chuyến sao?”
“Ra xem ánh trăng, liền đến đây luôn.”
Dù chưa hiểu mối liên hệ, yêu cầu của hắn được đáp ứng: Alpha xuất hiện trước mặt, mang theo mùi quen thuộc khiến hắn an tâm, vui vẻ hẳn lên.
“Ngươi đi trước đi,” hắn kéo Hoắc Duật Hoành vào trong, thầm nhắc: “Bên ngoài lạnh lắm…”
Hoắc Duật Hoành đi theo phía sau, ánh mắt liếc nhìn Omega mặc áo ngủ màu lam, tóc mượt hơi xoáy, trông ngoan ngoãn. Tay nhỏ mềm mại nắm trong lòng bàn tay hắn, ấm áp.
“Lão công, ngồi đây đi, ta đi đổ nước cho ngươi, là nước nóng nhé~”
Hắn vừa định rời đi thì tay bị Hoắc Duật Hoành nắm lại:
“Bảo bảo, không cần, đừng vội.”
“Ngươi mới đến đã muốn đi sao?” Nghe vậy, Ôn Duẫn An lắc đầu, ngồi xuống sofa, nghiêng mặt tránh ánh nhìn Alpha, vô tâm tiếp tục công việc của mình.
“Ân? Bảo bảo không đi sao? Cùng ta về nhà đi.”
Hắn do dự, dù muốn trở về, nhưng không muốn ra ngoài nữa. Cúi đầu, chỉ lưỡng lự:
“Ta… chưa nghỉ xong…”
Hoắc Duật Hoành hơi bất đắc dĩ. Học viện do gia tộc sáng lập, Omega không cần quản lý giờ giấc.
“Mấy ngày nay ngủ không tốt, sao không về nhà ngủ?” Hắn nhẹ nhàng kéo hắn sát lại:
“Lão công có thể giúp ngươi.”
“Ân… có chút khó ngủ…”
Hoắc Duật Hoành dừng mắt nơi vai và cổ hắn, hiện rõ tia không vui. Đó là sự không hài lòng khi dấu hiệu đánh dấu trên Omega phai nhạt – kích thích bản năng chiếm hữu của Alpha.
Nhưng ánh mắt khó chịu thoáng qua rồi biến mất, Hoắc Duật Hoành vẫn trầm ổn, kiềm chế cảm xúc.
“Cái gì thế?”
“Nơi này,” Hoắc Duật Hoành chạm nhẹ sau cổ hắn, “Ta cảm giác, dấu phai nhạt rồi.”
Ân? Hóa ra Alpha nhận ra, nên mới hỏi có muốn về nhà. Hắn cảm động, duỗi tay lộ trọn sau cổ:
“Lão công, xem đi, hương vị phai nhạt, dấu cắn cũng mờ, nên ta mới ngủ không tốt.”
Hoắc Duật Hoành giọng khàn khàn: “Ân, phai thật rồi.”
“Còn có mấy Alpha trong học viện cũng có mùi hương, ta không thích!”
Nhớ lại mấy ngày qua, chỉ tiếp xúc Hoắc Duật Hoành, những mùi khác làm hắn khó chịu, nên chui vào lòng Alpha, toàn thân thả lỏng.
Cảm giác được Alpha che chở thật thoải mái.
“Kia có muốn về nhà không? Ngày mai sẽ đưa ngươi trở về.” Hoắc Duật Hoành dịu giọng, kiên nhẫn hỏi. Hắn do dự, cuối cùng đồng ý.
Thời gian không còn sớm, cả hai chuẩn bị xuất phát.
“A! Chờ ta!” Hắn chạy về phòng, mang theo bức họa chưa kịp tặng Hoắc Duật Hoành.
Hoắc Duật Hoành đứng chờ cửa, hắn trở lại, ôm bức họa:
“Lão công, tặng ngươi!”
“Cảm ơn bảo bảo.” Hoắc Duật Hoành nói, không với tay nữa, “Mặc giày đi, về nhà thôi.”
“Vậy ngươi cầm nha.”
Hoắc Duật Hoành im lặng, khom người xuống, một gối quỳ, tay nắm cổ chân hắn:
“Dựa vào ta, đứng hẳn lên.”
“Â… hảo…”
So với hắn, Hoắc Duật Hoành cao hơn nhiều. Được nhìn Alpha cúi người trước mặt, bàn tay to vẫn nhẹ nhàng nắm chân hắn, khiến tâm hồn hắn rung động.
Hoắc Duật Hoành cột dây giày, tỉ mỉ như làm việc quan trọng, khiến hắn ngạc nhiên.
“Hảo, đi thôi?”
Hắn định đứng dậy mở cửa, Ôn Duẫn An kịp nhắc:
“Chờ, lão công, ngươi chưa rửa tay đâu!”
Hoắc Duật Hoành: “……”
“Chân dơ mà, muốn rửa tay trước đã.” Ôn Duẫn An nghiêm túc nhắc nhở.
Hoắc Duật Hoành bất ngờ, giơ tay ra muốn liếm, khiến Ôn Duẫn An hoảng hốt:
“Không được liếm!”
Cuối cùng, bọt xà phòng trên tay được rửa sạch. Hoắc Duật Hoành vòng tay ôm từ sau, dịu dàng giữ tay hắn:
“Cảm ơn bảo bảo, ta không khách sáo nữa.”
“Ân… rửa tay kiểu này sao?”
“Thông minh, cùng nhau tẩy, vừa tiết kiệm nước lại sạch.” Hoắc Duật Hoành vừa nói vừa khen, khiến Ôn Duẫn An vui vẻ.
Hai tay giao nhau, bọt xà phòng trắng xóa, Hoắc Duật Hoành tỉ mỉ làm sạch từng ngón tay, cẩn thận như biết hắn thích sạch sẽ.
Khi rửa xong, Hoắc Duật Hoành đưa tay qua nghe, dường như muốn liếm, hắn lùi lại, nhỏ giọng:
“Cảm ơn lão công.”
Hoắc Duật Hoành vẻ mặt tiếc nuối, chưa kịp liếm ngụm “tiểu thỏ” mềm mại.