Chương 38: Tiểu tổ tông
Đêm khuya ở thành phố A, đèn vẫn sáng rực rỡ, bê tông cốt thép nối liền tạo thành rừng cao ốc. Hoắc Duật Hoành lái siêu xe Mistral lướt nhanh trên đường, tiếng gầm động cơ vang vọng khắp phố phường. Chỉ 40 phút sau, xe đã dừng trước Vịnh Thâm Thủy công quán, khiến Ôn Duẫn An ngồi trên ghế phụ hoàn toàn ngây người. Lần trước, họ mất hơn hai giờ để về La Đức học viện, lần này nhanh đến bất ngờ.
“Lão công, nhanh như vậy đã tới…”
“Khụ, xuống xe đi, bên ngoài lạnh.” Hoắc Duật Hoành chỉ đáp ngắn gọn.
Về đến nhà, Ôn Duẫn An nằm trên giường, tận hưởng cảm giác thân thuộc, lăn lộn trong chăn, tận hưởng mùi hương quen thuộc của Hoắc Duật Hoành. Chẳng biết từ lúc nào, Hoắc Duật Hoành đã trở lại, ôm hắn từ phía sau, truyền hơi ấm và sự an tâm. Hắn nhắm mắt, ngoan ngoãn thả lỏng cơ thể, mềm mại như bông.
“Bảo bảo,” Hoắc Duật Hoành cúi sát bên tai hắn, hơi thở ấm áp thổi vào, “Không thoải mái vì sao không nói với ta?”
“Nếu ta không phát hiện, làm sao bây giờ?”
“Ngày thường ngươi đã giúp ta rất nhiều, ta không muốn phiền ngươi.”
“Không phiền, lần sau yêu cầu ta… hãy nói thẳng.”
Hoắc Duật Hoành khẽ liếm tai hắn, khiến Ôn Duẫn An chỉ biết ngơ ngác đáp lại “Ân… Ân.”
Nhìn tiểu Omega ngoan ngoãn trong ngực mình, Hoắc Duật Hoành cảm thấy sung sướng tràn đầy. Hắn ôm sát, nâng cằm hắn lên, hôn nồng nhiệt. Hơi thở hỗn loạn của Ôn Duẫn An chỉ làm Alpha thêm hưng phấn, họ lặp đi lặp lại cho đến khi trên người tiểu Omega không còn mùi hương Alpha khác, Hoắc Duật Hoành mới hài lòng, hạ dấu cắn, truyền thêm chút chiếm hữu nhẹ nhàng.
Ôn Duẫn An nhón tay cắn vai Hoắc Duật Hoành, để lại dấu nhợt nhạt qua lớp vải, khiến Alpha càng thêm hứng thú. Lần lâm thời đánh dấu kết thúc, nhưng Hoắc Duật Hoành vẫn ôm sát, thì thầm: “Bảo bảo rất tuyệt, dũng cảm lắm.”
“Ân… lão công, ta… muốn ngủ…” Hắn mơ hồ, giọng mềm mại, nước mắt còn chưa kịp lau. Hoắc Duật Hoành dịu dàng liếm đi từng giọt, từ đuôi mắt đến khóe môi.
“Ngủ ngon, bảo bối.” Hắn ôm chặt, truyền hơi ấm, khiến tiểu Omega ngủ thật sự yên ổn đến sáng.
Khi tỉnh dậy, Ôn Duẫn An cảm nhận nóng ấm tràn khắp người, nằm trong vòng tay Hoắc Duật Hoành. Hắn chậm rãi mở mắt, ngạc nhiên thấy tai thỏ của mình vẫn hiện diện.
“Lão công, vì sao lại ra nữa? Rõ ràng hôm qua đã đánh dấu rồi…” Hắn nhăn mặt, vừa đáng thương vừa giận dỗi.
Hoắc Duật Hoành ôn nhu vuốt ve, trấn an: “Ngoan nào, đừng khóc, ta sẽ chăm sóc.”
Ôn Duẫn An leo lên đùi Alpha, tai thỏ áp vào mặt, mắt chớp chớp nhìn Hoắc Duật Hoành: “Lão công, ngươi có muốn xoa tai thỏ không?”
“Còn đuôi nữa, cũng muốn!”
Tiểu Omega chủ động, lộn xộn ngồi trên đùi Alpha, khiến Hoắc Duật Hoành vừa muốn kiềm chế lại vừa mê mẩn. Thật là… cưới phải một tiểu tổ tông.