Hào Môn Sủng Thụ: Tiểu Thỏ Omega Làm Lão Công Say Đắm

chap 43

Chương 43 – Nghe ngươi

Hắn kéo Hoắc Duật Hoành ngồi xuống, rồi chạy ra rót chén nước mang trở về:
“Lão công, ngươi nghe ta nói.”

“Đang nghe đây, bảo bối.”

“Lão công,” hắn uống một ngụm nước, thấy Hoắc Duật Hoành vẫn nhìn mình chằm chằm, liền nhét cái ly vào tay đối phương, “Ngươi cũng uống đi?”

“Ân, vậy bảo bối muốn nói chuyện lớn gì đây?”

“Ta là thỏ tai cụp, đúng không?”

Hoắc Duật Hoành liếc sang đôi tai xù rũ xuống bên má hắn: “Ân.”

“Lão công, ngươi biết không…” Hắn dịch mông nhỏ, sát lại gần Hoắc Duật Hoành.

“Ân?”

Đôi mắt đẹp chớp chớp, hắn mềm giọng như bông:
“Ta là thỏ con, thỏ con… Thỏ con có thể sinh, cho nên…”

“—Khụ!” Hoắc Duật Hoành vừa uống một ngụm nước, nghe xong liền sặc. Thỏ con đang ám chỉ gì vậy? Hắn muốn có thỏ con nhỏ thật sao?

Trước khi kết hôn, Hoắc Duật Hoành chưa từng nghĩ đến chuyện này. Sau khi thành thân với Ôn Duẫn An, hai người cũng chưa đi đến mức ấy, càng chưa từng nghiêm túc nghĩ tới vấn đề sinh con.

Nếu xét kỹ, hắn cho rằng làm Alpha không có quyền quyết định việc đó. Hắn sẽ tôn trọng ý nguyện của Ôn Duẫn An, chỉ cần mình chăm sóc hắn thật tốt là đủ.

Nếu nói từ đáy lòng, Hoắc Duật Hoành chỉ mong cả đời này có hai người với nhau. Bởi vì chuyện sinh nở sẽ làm Omega đau đớn.

Dù hắn có thương xót đến đâu, phần lớn nỗi thống khổ ấy vẫn phải do tiểu thỏ của hắn gánh.

Hắn không nỡ để bảo bối trải qua chuyện đó. Cũng không muốn có kẻ nào khác giành mất thỏ con của mình.

Hoắc Duật Hoành ôn nhu dỗ:
“Bảo bối, đều nghe ngươi. Ngươi muốn mấy đứa thỏ con cũng được. Bất quá, lão công nghĩ…”

Mấy đứa?!

Hắn một đứa cũng không muốn! Hắn muốn số 0!

Ôn Duẫn An hoảng hồn, còn chưa kịp nghe hết câu đã lắc đầu điên cuồng, đôi tai thỏ quét loạn vào cánh tay Hoắc Duật Hoành, trong miệng phát ra tiếng “Ân ân ân” mềm mềm đáng yêu.

Hoắc Duật Hoành nhìn đến suýt quên mất hai người đang nói gì.

“Ta không cần!” Hắn mở to mắt nhìn Hoắc Duật Hoành.

“……Ân?”

“Ta không cần một bụng thỏ con……”

Nga? Thế chẳng phải càng hợp ý hắn sao?

Vậy thì vì sao lại lôi chuyện này ra? Hơn nữa, hiện tại còn một đoạn nữa mới có thể tiến đến vĩnh cửu đánh dấu.

“Ân, vậy bảo bối nói cái này để làm gì?”

“Là để nhắc ngươi, lúc đánh dấu ta phải cẩn thận một chút đó! Lão công, trước kia ngươi cũng không biết đúng không? Chúng ta lúc đó nguy hiểm quá đi!”

Hoắc Duật Hoành: “……”

Chỉ là tạm thời đánh dấu thôi, thân cận chút cũng sẽ không mang thai. Dù nói loài thỏ có xác suất giả, nhưng chung quy chỉ bảo lưu một phần gien động vật, chắc sẽ không xảy ra chuyện ấy.

Hắn lắc tay Hoắc Duật Hoành, giọng nũng nịu:
“Lão công, ngươi có nghe ta nói không?”

“Ân, lão công nghe rồi.”

“Vậy giờ ngươi biết rồi chứ? Đây là kiến thức rất quan trọng đó, sau này phải cẩn thận nha!”

Cẩn thận thế nào mới được chứ? Dù vậy, nhìn đôi mắt chờ mong kia, Hoắc Duật Hoành chỉ đành thuận theo:
“…… Hảo, lão công đã biết. Bảo bối còn có gì muốn căn dặn không?”

“Ân ân! Không còn nữa!” Ôn Duẫn An thoả mãn, buông tay ra, xoay người đi chọn quần áo.

Hôm nay hắn mặc chiếc áo lông nhung cổ tròn rộng, lộ xương quai xanh tinh xảo. Vạt áo vừa đủ che cái đuôi thỏ, phủ ngang đùi.

Trên chân là đôi tất dệt kim, chỉ chừa khoảng giữa là cặp đùi trắng mịn thẳng tắp.

Sau đó, hắn đội mũ tai mèo, giấu đôi tai thỏ đi, gài thêm chiếc kẹp nhỏ trên trán, khoác túi nhung lông xù.

Trắng nõn đến loá mắt, nhưng Hoắc Duật Hoành lại nhìn không hiểu — vừa lạnh vừa nóng, rốt cuộc có mặc quần hay không?

Chẳng lẽ quên mất?

Khi thỏ con hớn hở định đi ra cửa, Hoắc Duật Hoành nhắc nhở:
“Bảo bối, ngươi có quên gì không?”

“Á! Ta quên choker rồi!” Hắn vỗ đầu, chạy đi, trở lại với chiếc ren choker trên cổ.

“…… Không còn gì nữa?”

“Á! Ta còn chưa mang nhẫn đâu!”

“…… Còn gì không?”

“Không có nha!” Hắn nghi hoặc nhìn Hoắc Duật Hoành, “Đi nhanh đi, đi làm thôi!”

“Ân.”

Thôi, dù sao ngoài hắn ra, chẳng mấy ai có thể thấy dáng vẻ này của bảo bối. Không mặc thì thôi.

Thư ký Trần đã chuẩn bị cho hắn chiếc sofa mới, đặt ngay cạnh văn phòng Hoắc Duật Hoành, chỉ cần liếc sang là thấy.

Hôm nay hắn rất ngoan, ngồi một bên, tắt tiếng trò chơi, thi thoảng nhắn tin với bạn, trả lời tin nhắn gia đình, ăn đồ thư ký mang đến, thậm chí lật sách đọc.

Trong lúc Hoắc Duật Hoành làm việc, hắn không phát ra chút tiếng động nào, ngay cả cười cũng chỉ mím môi.

Hắn đã phát hiện từ hôm qua, Hoắc Duật Hoành khi làm việc vô cùng nghiêm túc, nên không muốn quấy rầy.

Hơn nữa, ngồi bên cạnh, hương vị tin tức tố từ Hoắc Duật Hoành lan tràn khiến cả người hắn lười biếng.

Nhưng Hoắc Duật Hoành lại thấy không quen. Không quen một tiểu thỏ im lặng như thế, không quen một văn phòng quá yên ắng.

Không chỉ không quen, mà còn vô cớ khô nóng. Từ lúc ra cửa đã thấy tiểu thỏ hôm nay thơm đến muốn mạng, khiến hắn chỉ muốn dính lấy.

Vậy mà hôm nay thỏ con chẳng hiếu động, chẳng làm nũng.

“Bảo bối, ngươi khó chịu chỗ nào sao?”

“Ân? Không có nha?” Hắn ngẩng đầu, khuôn mặt hồng phấn mềm mại.

“Để ta xem.”

“Ân…? Xem cái gì?”

Hắn còn chưa hiểu, Hoắc Duật Hoành đã đưa tay chạm trán: “Có hơi nóng.”

Khả năng lại hơi sốt nhẹ, dù sao hắn là thỏ… chuyện thường thôi.

Khoảng cách quá gần, lần gần gũi thế này trước đó chỉ khi ôm ngủ.

Tuyến thể hắn đột nhiên đập thình thịch.

“Lão công, tuyến thể ta đau quá……”

Rõ ràng dấu cắn đã khép lại, theo lý không nên đau, nhưng hắn vẫn thấy nhói.

“Để ta xem.”

“Ân!” Hắn ngoan ngoãn xoay người, vén tóc lên. Tuyến thể bị ren choker che khuất, nhìn không rõ.

“Bảo bối, tháo cái này ra đi? Xem có bị siết không?”

“Hẳn là không đâu,” hắn thì thầm, “Lão công giúp ta tháo đi.”

Nếu không nhờ Ôn Duẫn An đeo, Hoắc Duật Hoành căn bản chẳng biết choker là gì.

Hắn vụng về, sợ làm đau, sợ tháo không ra, lại bị bờ vai trắng nõn và chiếc cổ xinh đẹp của tiểu thỏ làm phân tâm, xoay tới xoay lui nửa ngày…

back top