Hào Môn Sủng Thụ: Tiểu Thỏ Omega Làm Lão Công Say Đắm

chap 44

Chương 44 tiểu tường vi

Có chút hơi nóng, vòng choker ren bị Hoắc Duật Hoành tháo xuống, niết trong lòng bàn tay, cảm giác như hủy đi một món lễ vật.

Hắn hít sâu một hơi, cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân khiến bản thân hôm nay khô nóng bất thường, cũng hiểu được vì sao thỏ con lại thơm ngọt hơn mọi ngày.

“Bảo bảo, ngươi quên dán miếng dán ức chế tuyến thể rồi.”

Ôn Duẫn An khựng lại: “Ta quên mất……”

Hai ngày nay hắn thật sự quá vui, buổi sáng còn mải đắc ý vì bản thân xinh đẹp, lại quên mất rằng hiện tại mình là một Omega.

Mà Omega thì lúc nào cũng có thể nóng lên.

Khoảng cách lại gần như vậy, tuyến thể cứ thế bại lộ trong không khí, bị tin tức tố trấn an của Hoắc Duật Hoành bao phủ.

Ai nha!

Thì ra hắn không phải thoải mái đến lười biếng, mà là vì nóng lên, mơ hồ khó chịu.

Nhưng đã muộn rồi, vừa dứt lời, Hoắc Duật Hoành đã hơi mất khống chế mà cúi người, áp sát vào sau cổ hắn.

Tuyến thể nhỏ bé của Omega tỏa ra mùi hương ngọt ngào, giống như đang dụ dỗ Alpha cúi xuống cắn một ngụm, giảo phá, để hương khí càng thêm nồng đậm.

“Bảo bảo…” Hơi thở nặng nề nóng ấm của Hoắc Duật Hoành phả vào tuyến thể, mê luyến hít lấy hương thơm, ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn trầm thấp, “Ngươi thơm như tiểu tường vi.”

“Thơm quá, thật ngọt… tiểu tường vi.” Hắn nói như thể môi sắp dán chặt lên tuyến thể.

Ôn Duẫn An run bắn, hai chân co rút lại, cuộn mình trên sô pha, chiếc thảm nhỏ trên đùi cũng rơi xuống đất.

Trước mắt bị mê hoặc bởi tiểu Omega, Hoắc Duật Hoành cúi đầu nhìn hắn, một bàn tay to giữ chặt đùi, há miệng ngậm lấy sau cổ mỏng manh.

Lòng bàn tay kia nóng rực, sau cổ lại bị cắn, hắn mơ màng run rẩy, sợ hãi mà bật ra một tiếng “Ô……” yếu ớt.

Thanh âm đáng thương ấy khiến lý trí của Hoắc Duật Hoành nháy mắt kéo về.

Hắn cảm thấy bản thân quả thật điên rồi, rõ ràng bác sĩ đã dặn phải khắc chế, hắn lại đang làm cái gì?

Ôn Duẫn An mở to mắt, hô hấp ngưng trệ, chờ đợi khoảnh khắc tuyến thể bị giảo phá.

Nhưng Hoắc Duật Hoành đã nhẹ nhàng buông ra, không chút do dự tiêm cho mình một mũi ức chế mạnh của Alpha, nhắm mắt, cố gắng điều chỉnh lại.

“Bảo bảo, đừng sợ.” Hắn ôm vào lòng, nhẹ giọng dỗ, “Không có việc gì rồi.”

Ôn Duẫn An trong lòng căng thẳng dần tan, vòng tay qua vai hắn tìm kiếm an toàn.

“Lão công, hiện tại gọi bác sĩ Giang đến đi, đừng sợ.”

“Không cần……” Hắn vùi đầu vào vai Hoắc Duật Hoành, ngăn lại động tác kia, “Ôm một cái thì tốt rồi, ta chỉ cần ôm một cái.”

“Kia, nếu khó chịu thì sao?”

“Hiện tại không khó chịu, ta không cần bác sĩ, lão công ôm ta là được.” Lúc này hắn cực kỳ bài xích gặp bất kỳ ai, chỉ muốn yên tĩnh trong vòng tay lão công.

“Hảo.” Hoắc Duật Hoành không lay chuyển được, chỉ có thể đồng ý tạm thời không gọi bác sĩ, nhờ thư ký mang miếng dán ức chế tới.

“Khó chịu phải nói ra.”

“Ân.”

Nhưng hắn vẫn không yên lòng, cả ngày đều dõi theo từng cử động.

Ra ngoài họp cũng phải ôm một cái mới đi, vừa kết thúc liền lập tức trở về, ôm hôn dỗ dành. Công việc chẳng còn tâm trí đâu.

May mà Ôn Duẫn An không xảy ra vấn đề gì, hai người bình an qua một ngày.

Đến bữa tối, Hoắc Duật Hoành vẫn còn ám ảnh vì câu “tuyến thể đau” của hắn, không cho hắn động vào bất cứ thứ gì, từng miếng cơm đều tự tay đút.

“Lão công, ta đã không sao rồi……” Ôn Duẫn An há miệng ăn một thìa, cuối cùng nhịn không được lên tiếng.

“Ân, vậy ăn cơm đi.” Hoắc Duật Hoành tiếp tục lựa món cho hắn.

“Ta ăn không vô nữa, ngươi cũng phải ăn cơm a!”

“Ngươi chỉ ăn được chút xíu như vậy? Ăn không nổi sao? Có phải thân thể khó chịu? Ta gọi bác sĩ Giang tới ngay.”

Hoắc Duật Hoành lại toan gọi điện.

“…… Không phải! Ta chỉ ăn không hết nhiều như vậy, lão công, ngươi bình thường đút ta ăn nhiều quá!”

Bàn tay hắn dừng lại, còn đang cầm bát canh.

Ôn Duẫn An nhìn hắn, giọng đáng thương: “Lão công, ngươi lúc nào cũng nhồi ta ăn đến bụng căng, ta khó chịu……”

“…… Thật sao?”

“Thật!”

Khó trách vóc dáng hắn nhỏ như vậy, thì ra trước giờ chỉ ăn từng ấy.

Ôn Duẫn An cầm bát canh đưa tới bên miệng hắn: “Lão công, ngươi ăn đi, a ~”

“…… Ân, cảm ơn bảo bảo. Đừng mệt, ta tự ăn.”

“Vậy sau này ngươi đừng bắt ta ăn nhiều nữa được không?”

“Hảo.”

Ôn Duẫn An liền vui vẻ.

Cuối cùng hắn cũng thoát khỏi cảnh bị đút đến bụng căng!

  •  

Rạng sáng ba giờ.

Ôn Duẫn An tỉnh lại.

Bụng ẩn ẩn đau, lại cứ muốn nôn.

Có lẽ là ăn trúng gì rồi.

Hoắc Duật Hoành nghe thấy bên tai tiếng nức nở nhỏ, vội mở mắt.

Trong bóng tối, tiểu Omega cuộn trong lòng ngực, ga giường chỗ hắn nằm còn ẩm ướt.

Ôn Duẫn An nghẹn ngào: “Lão công, bụng ta trướng quá, đau quá…… Ô, thật sự đau……”

Đèn phòng ngủ bật sáng, Hoắc Duật Hoành thấy thái dương hắn đầy mồ hôi, mắt ngấn nước.

“Sao vậy? Để lão công xem.” Hắn căng thẳng đưa tay sờ bụng, nhưng Ôn Duẫn An yếu ớt kêu một tiếng, ôm bụng tránh đi.

“Đừng sờ, đau……”

“Hảo hảo, không sờ. Đừng sợ.” Hắn lập tức gọi gấp cho Giang Minh Xuyên, vừa ôm vừa dỗ.

“Hôm nay ta cũng không ăn nhiều, chỉ là cứ muốn nôn……” Hắn thì thầm.

Hoắc Duật Hoành hận không thể tự trách chết, một người đáng yêu thế này sao lại bị hắn chăm sóc đến ra nông nỗi này, lẽ ra phải sớm nhận ra.

Nửa đêm ba giờ, Giang Minh Xuyên bị gọi gấp, suýt nữa muốn cưỡi tên lửa tới. Thật sự không được thì về sau phải trực luôn trước cửa nhà họ.

Ôn Duẫn An vừa từ WC nôn ra một trận, được ôm trở lại giường.

“Bụng đau? Từ lúc nào?”

“Hai mươi phút trước.”

“Nhấc áo lên, để ta xem bụng. Sao nhìn như co rút vậy.”

Ôn Duẫn An nghe lời, ngoan ngoãn vén áo, để lộ bụng mềm mại.

Quả nhiên có chút co cứng.

Hắn cúi đầu nhìn, nước mắt lập tức rơi: “Có phải ta bị ung thư rồi không, ô……”

“Lão công, ta muốn chết, ô oa……”

“Không đâu, bảo bảo, đừng khóc. Lão công ở đây, sao có thể để bảo bảo chết được?” Hoắc Duật Hoành cuống quýt dỗ.

“Không cần chữa, ta không muốn gặp bác sĩ, ta muốn ba ba mụ mụ…… ta muốn viết di thư……”

“Bảo bảo, trước để bác sĩ xem đã được không? Lão công tuyệt đối sẽ không để ngươi chết, được không?”

Nhưng hắn không nghe, chỉ khóc như hoa lê đẫm sương.

Hoắc Duật Hoành đau lòng đến chết, lại ôm chặt, lần này cố gắng nói lý lẽ: “Bảo bảo, nghĩ xem, trước kia ngươi kiểm tra sức khỏe đều bình thường đúng không? Không thể nào đột nhiên thành ung thư, chắc chỉ là vấn đề khác thôi. Để bác sĩ xem kỹ đã, được không?”

Hắn rầu rĩ đáp một tiếng: “Ân… Nam phong…”

Hoắc Duật Hoành: “Bác sĩ Giang!”

Giang Minh Xuyên đứng bên cạnh, yếu ớt lên tiếng: “…… Là ta, tới đây.”

back top