Hào Môn Sủng Thụ: Tiểu Thỏ Omega Làm Lão Công Say Đắm

CHAP 45

Chương 45 sủng lên trời

Hoắc Duật Hoành động tác dịu dàng, giúp hắn lau khô nước mắt trên mặt, lại cúi xuống hôn nơi khóe mắt đỏ hồng vì khóc.

Được hắn dỗ dành, Ôn Duẫn An an tâm hơn một chút, lại bắt đầu nũng nịu. Hắn ủy khuất duỗi tay, ngón tay trắng nõn tách ra một cái, khẽ câu lấy tay Hoắc Duật Hoành, nhỏ giọng thì thầm:
“Nếu ta thật sự chết, ta không cần chết xấu xí.”

Đến lúc này mà còn quan tâm đến việc bản thân có đẹp hay không, khiến Hoắc Duật Hoành vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.

“Sẽ không, bảo bảo xinh đẹp nhất.” Hắn hôn chóp mũi người trong lòng, hơi dịch sang một bên để chừa chỗ cho Giang Minh Xuyên kiểm tra, tay vẫn bị ngón tay mảnh mai câu chặt.

Kiên nhẫn của Hoắc Duật Hoành dường như không có giới hạn, hết lần này đến lần khác làm mới nhận thức của Giang Minh Xuyên. Đúng là sủng lên tận trời, đủ khiến người khác xem mà cảm thán.

Ôn Duẫn An lại bắt đầu hừ hừ kêu đau. Giang Minh Xuyên không dám chậm trễ, cẩn thận kiểm tra, còn quan sát cảm xúc của hắn, thấy hắn sợ hãi liền dịu giọng trấn an: nói rằng bản thân đã học qua rất nhiều kiến thức y học, bảo đảm hắn không sao.

Trong lúc bệnh trạng khó chịu, được bác sĩ an ủi vài câu lại đặc biệt hiệu quả. Ôn Duẫn An ngoan ngoãn nằm yên, phối hợp kiểm tra. Giang Minh Xuyên hỏi, hắn chỉ cần lắc đầu hoặc gật đầu.

Hoắc Duật Hoành lặng lẽ đứng cạnh, ánh mắt không rời khỏi hắn.

Quan sát một hồi, Giang Minh Xuyên trầm ngâm rồi hỏi:
“Trừ lần đánh dấu tạm thời, gần đây hai người có thời gian dài tiếp xúc trực tiếp với tin tức tố của nhau không?”

“Ngày hôm qua hắn không dán miếng ức chế, vẫn ở cạnh ta, có chút nóng lên ngắn ngủi.”

Giang Minh Xuyên lập tức hiểu ra: “Ta biết rồi.”

“Vậy lão bà ta rốt cuộc bị sao? Buổi tối ăn không nhiều mà còn nôn.” Hoắc Duật Hoành hiếm khi dồn dập như thế, lời cũng nhiều hơn thường ngày.

Ánh mắt Giang Minh Xuyên thoáng nghiêm trọng: “Hoắc tổng, chuyện này với hai người có thể coi như tin xấu……”

Vừa nghe tới đó, sắc mặt Hoắc Duật Hoành đã căng thẳng, trực tiếp cắt lời: “Tiền không thành vấn đề, ngươi chữa cho hắn. Dùng cách gì cũng được. Ta muốn hắn khỏe lại.”

Giang Minh Xuyên: “……”

Lại một lần nữa hận kẻ có tiền.

“Khụ, thật ra không nghiêm trọng như vậy.”

“Từ góc độ y học mà nói, Tiểu phu nhân mắc phải giả mang thai (pseudocyesis), triệu chứng đều phù hợp.”

Trong phòng rơi vào yên lặng.

Hoắc Duật Hoành không tin: “Ý ngươi là… giả……”

“Đúng, hắn tưởng tượng ra.”

“…… Nguyên nhân?”

Hắn rõ ràng đã rất khắc chế, cái gì cũng chưa làm cơ mà.

“Omega có thể giả mang thai, thỏ con cũng thế. Tiểu phu nhân lại là thỏ tai cụp Omega, chồng chéo lên thì càng mẫn cảm. Thậm chí chỉ cần ngửi thấy khí vị ái nhân đã có thể xảy ra, huống chi hai người là đôi AO xứng đôi 100%.”

“Hắn lại để tuyến thể bại lộ trong tin tức tố của ngươi suốt thời gian dài, xuất hiện tình huống này là rất bình thường.”

Hoắc Duật Hoành phức tạp nhìn tiểu Omega ngây dại trên giường.

Hôm qua còn nghĩ ôm một chút, thân mật một chút chắc không sao… quả nhiên là không mang thai. Nhưng hóa ra lại “giả mang thai”.

Thỏ con này cứ sợ cái gì là cái đó tới.

Hoắc Duật Hoành thở dài, thôi thì chỉ cần không nguy hiểm tính mạng đã may mắn lắm rồi.

“Nhị vị không cần lo, đây chỉ là hiện tượng tâm lý, không ít người cũng gặp phải. Chỉ cần nghỉ ngơi, giữ tâm trạng thoải mái, mấy ngày sẽ dần biến mất.”

“Tâm thái là quan trọng nhất.”

Tin tức đến quá đột ngột, Ôn Duẫn An nghe xong thì ngẩn ngơ.

Cái gì pseudocyesis?

Giả… giả mang thai?!

Mất một lúc tiêu hóa từ ngữ xa lạ ấy, hắn mới hiểu ra bản thân hiểu lầm, mà còn là một kiểu hiểu lầm khó nói.

Tuy không nguy hiểm, nhưng lại quá xấu hổ. Dù sao hắn mới 19 tuổi, còn là nam sinh trong sáng.

Nhớ lại lúc nãy còn khóc lóc thảm thương, khuôn mặt tiểu Omega lập tức đỏ ửng, xấu hổ không chịu nổi.

Thật mất mặt……

Hắn ngượng ngùng lầm bầm, buông ngón tay đang câu lấy tay Hoắc Duật Hoành, kéo chăn che kín mặt, không dám nhìn ai.

Chuyện ầm ĩ tới tận bốn giờ sáng. Giang Minh Xuyên kê thuốc giảm khó chịu, tìm ngay trong phòng y dược tại nhà.

Hoắc Duật Hoành ôm hắn ra khỏi chăn, cả người mềm nhũn vì ngượng ngùng. Hoắc Duật Hoành muốn ôm thế nào thì ôm thế đó.

Sau khi bị dỗ uống thuốc, cảm xúc dao động quá lớn khiến hắn buồn ngủ, cả người lười biếng. Hoắc Duật Hoành đau lòng nhìn tiểu thê tử ngoan ngoãn, cúi xuống hôn trán, nhẹ giọng dỗ: “Bảo bảo, ngủ đi.”

Hắn nhỏ giọng “Ân” một tiếng.

“Bác sĩ Giang, ra ngoài nói chuyện.”

“Tốt, Hoắc tổng.”

Hai người ra hành lang, cửa phòng khép hờ, Hoắc Duật Hoành thỉnh thoảng liếc vào trong.

“Hắn gần đây cảm xúc có thể sẽ bị ảnh hưởng, mẫn cảm hơn. Có thể dùng chút tin tức tố Alpha trấn an, cũng nên tặng những món quà nhỏ hắn thích để phân tán sự chú ý.”

Hoắc Duật Hoành gật đầu ghi nhớ.

“Đúng rồi, hắn có thể dễ khóc hơn bình thường, đó là phản ứng phổ biến.”

Lông mày Hoắc Duật Hoành nhíu lại: “Không có cách giải quyết?”

“Đa sầu đa cảm vốn dễ khóc thôi.”

Hoắc Duật Hoành lạnh mặt im lặng.

Giang Minh Xuyên định dặn dò thêm, nhưng nghĩ lại, suốt đêm nay Hoắc Duật Hoành chăm sóc quả thực không chê vào đâu được: biết dỗ, biết nhẫn nại, lại chịu bỏ tiền, căn bản không cần thêm lời.

Thấy hắn vội trở về phòng, Giang Minh Xuyên đành thu gọn: “Ngươi sớm chuyển nhà đến gần đi, càng nhanh càng tốt.”

“Hai mươi phút đi đường là quá xa, phải trong năm phút đến nơi.”

“Tốt Hoắc tổng…… A?”

Ở gần công quán này, bất kỳ căn hộ nào cũng phải chục triệu trở lên, hắn nào mua nổi?

Hoắc Duật Hoành liếc cánh cửa phòng, quyết đoán: “Vậy sáng liên hệ thư ký Trần tìm nhà, chi phí ta lo. Ngươi về trước đi.”

Nói xong liền quay về phòng.

Giang Minh Xuyên đi ra khỏi công quán, nhìn tòa nhà xa hoa phía sau mà gào thầm: Cái này chẳng khác nào nửa đêm trúng ngay tấm vé số hai chục triệu!!

Trong lòng chắp tay: “Chúc Hoắc tổng cùng Tiểu phu nhân vừa có tiền vừa hữu tình, trăm năm hạnh phúc a a a!!”

Hoắc Duật Hoành trở lại, thấy Ôn Duẫn An theo bản năng ôm bụng, kỳ thật chỉ hơi co lại một chút, bị quần áo che nên khó nhận ra.

Hắn cuộn trong chăn, đã ngủ say.

Hoắc Duật Hoành nhẹ nhàng nằm xuống cạnh, kéo cả người lẫn chăn ôm vào lòng.

“Lão công……” Ngủ rồi mà vẫn biết gọi, khiến hắn càng thêm mềm lòng.

Trong mơ, hắn lẩm bẩm: “Thỏ con nhãi con…… ta không cần……”

Hoắc Duật Hoành cúi đầu khẽ đáp: “Ân, không cần. Chỉ cần tiểu thỏ bảo bảo.”

back top