Rất nhiều người trong phó bản này, có người là người chơi mang hy vọng, giống như Tuyên Dạ.
Cũng có người mang lòng tham, hy vọng sau khi vượt qua có thể thỏa mãn những ham muốn vô cớ của mình, ví dụ như Lý Minh, anh ta là một kẻ cờ bạc, vào phó bản là hy vọng có được số tiền không bao giờ hết.
Nhưng, lòng tham đã khiến anh ta phải bỏ mạng.
Tôi đã không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì, không thể nói thành lời, chỉ có thể dùng tay nắm chặt tà thần.
Tà thần nhẹ nhàng nói: “A Trì, ngươi có hy vọng Tuyên Dạ sống lại không?”
Tôi chỉ biết gật đầu, vẫn còn chút hy vọng cuối cùng.
Tà thần “ừm” một tiếng, “Vậy thì, trở về đi, A Trì.”
Sau đó, tôi nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra một lần nữa, tôi tỉnh dậy trên một chiếc giường bệnh quen thuộc.
Tôi nghe thấy có người vui mừng reo lên: “Trì An tỉnh rồi.”
Ánh sáng trong phòng bệnh quá chói, tôi chỉ có thể nhìn thấy một bóng người, anh ấy đi đến gần tôi, là giọng nói quen thuộc, anh ấy nói: “A Trì, em đã về rồi.”
Tôi nắm lấy tay anh ấy, cố gắng gật đầu.
...
Mặc dù đã thoát khỏi phó bản, tôi vẫn bị tà thần bắt về làm lính.
Tà thần bây giờ bắt một lần hai người, tôi và Tuyên Dạ làm boss nhỏ trong phó bản, dọa người chơi chạy toán loạn.
Chúng tôi gặp lại Lâm Duyệt trong phó bản.
Lâm Duyệt nói: “Tất cả những người vào phó bản, đều sẽ không c.h.ế.t thật sự.”
“Chỉ cần chưa vượt qua, sẽ luôn ở lại trong phó bản, cho đến khi sống sót thành công.”
Tôi hỏi Lâm Duyệt: “Cô cũng muốn vượt qua một trăm lần sao?”
“Không.” Lâm Duyệt lắc đầu, “Với khả năng của tôi, không thể vượt qua một trăm lần. Tôi chỉ muốn gặp lại cô ấy một lần nữa thôi.”
Tôi và Tuyên Dạ nhìn nhau, ngầm hiểu quyết định châm chước cho Lâm Duyệt một lần.
Dù sao chúng tôi không phải NPC chính thức, chúng tôi chỉ là nhân viên tạm thời. Tà thần cũng không làm gì được chúng tôi.
Coi như là để báo đáp Lâm Duyệt đã chủ động giúp Tuyên Dạ hoàn thành lần thứ một trăm.
Còn việc sau này tà thần có tìm phiền phức cho tôi và Tuyên Dạ không, đó là chuyện của sau này.