Chương 124: Sinh bệnh
“Ngoan bảo, còn chưa tỉnh sao?” Triệu thị đứng ngoài cửa gọi.
Thẩm Thời Kim xoa trán, đáp:
“Nương, con dậy ngay.”
Triệu thị cùng Phương thị buổi chiều đi chợ, nghe nói hôm nay có bán thịt. Ai ngờ đến nơi thì chỉ còn đầu heo với chân heo .
Cũng may có còn hơn không. Triệu thị mua một cái chân heo , lại mua thêm nửa cái đầu heo. Chân heo đem về đã làm sẵn, dùng đậu nành hầm liu riu cả buổi trưa, giờ thơm nức cả nhà.
Triệu thị cười nói:
“Mau dậy đi, mẫu thân hầm chân heo .”
Thẩm Thời Kim mặc áo vào, dịu giọng:
“Vâng, con biết rồi, mẫu thân.”
Toàn thân hắn đau nhức, xương cốt như rã rời, dưới lưng mỏi nhừ. Hắn cố gắng gượng tinh thần, dùng khăn ướt lau mặt mới tỉnh táo thêm được chút ít.
“Nương, Tiểu Bảo không ở nhà sao?” Trong viện không thấy Ôn Dung, hắn liền hỏi.
Triệu thị cười đáp:
“Ngươi vừa về đã ngủ liền, Tiểu Dung ở nhà buồn quá nên mang theo muội muội ra ngoài chơi. Chắc cũng sắp về rồi.”
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy tiếng Nguyện An la hét ngoài ngõ:
“Ca ca… Bảy!”
Ôn Dung một tay ôm Nguyện An, một tay xách cái thùng nhỏ đi vào.
Nguyện An vừa thấy ca ca liền dang tay về phía hắn, vui vẻ gọi:
“Ca ca!”
Thẩm Thời Kim lúc này thật sự không bế nổi muội muội, chỉ ngồi xổm xuống, cười hỏi:
“Nguyện An đi đâu vậy?”
“Bắt… cá với quả quả.” Nguyện An đáp, giọng trẻ con còn chưa rõ chữ.
“Có bắt được không?”
“Ân, tả đạo… chọc.” Nghe chưa rõ ràng, nhưng Thẩm Thời Kim vẫn hiểu ý.
Hắn xoa đầu muội muội, khen:
“Lợi hại quá.”
Trong thùng nhỏ của Ôn Dung có năm con cá trích con, còn đang quẫy đuôi, trông rất linh hoạt.
Thẩm Thời Kim cười nói:
“Thật lợi hại, Nguyện An và Tiểu Bảo đều lợi hại.”
Ôn Dung mặt đỏ lên, ánh mắt long lanh, khẽ cười:
“Chỉ là bắt bừa thôi.”
“Rất lợi hại. Mau rửa tay rồi ăn cơm, mẫu thân hầm chân heo (vai chính), chắc chắn ngươi thích.”
Nghe đến ăn thịt, Ôn Dung càng vui mừng, nhảy cẫng, kéo tay Thẩm Thời Kim reo lên:
“Hảo!”
Không ngờ vừa kéo nhẹ, thân thể Thẩm Thời Kim liền mềm nhũn. Nếu Ôn Dung không kịp đỡ, hắn đã ngã thẳng xuống đất.
“Ca ca!” Ôn Dung ôm chặt lấy, giọng run rẩy hét lớn:
“Nương! Nương, nhị ca ngất rồi!”
Triệu thị vội vàng chạy ra, thấy con trai sắc mặt tái nhợt, được Ôn Dung đỡ, tim bà như thắt lại. Bà lập tức dìu con lên giường, sờ trán một cái, nóng rực. Trong lòng bà càng thêm hoảng loạn.
“Tiểu Dung, nhị ca con sợ là phát sốt rồi. Con ở nhà trông muội muội với nhị ca, nương đi mời đại phu.”
“Nương, để con đi!” Ôn Dung sốt ruột.
“Không cần, con trông muội là được.” Triệu thị dặn dò:
“Dùng khăn ướt lau người cho nhị ca, nương đi rồi về ngay.”
Trời đã sẩm tối, Triệu thị cũng không yên tâm để con ra ngoài, vội vàng chạy đi.
Nguyện An dường như cũng biết có chuyện, ngồi ngoan ngoãn trên ghế, chơi mệt cả ngày, dựa lưng rồi ngủ gục.
Ôn Dung lo lắng, vừa lấy khăn ướt lau mặt cho Thẩm Thời Kim, vừa bế Nguyện An đặt trong lòng. Hắn không nỡ để muội ngủ một mình trên ghế, lỡ ngã thì sao.
Trong mơ, Thẩm Thời Kim vẫn thấy ác mộng, mồ hôi ướt đẫm. Bất chợt trên trán truyền đến một làn hơi mát, cả người cũng dễ chịu hơn.
Triệu thị chạy rất nhanh, chẳng bao lâu đã mời được đại phu đến. Sau khi xem qua, đại phu gật gù:
“Hài tử này mệt mỏi quá độ, gắng gượng nhiều ngày, nay vừa thả lỏng liền chịu không nổi. Lại thêm phong hàn nhập thể.”
“Đại phu, vậy nhị ca nhà ta khi nào tỉnh? Ăn thuốc gì, bao nhiêu tiền ta cũng bằng lòng.” Triệu thị lo lắng.
Đại phu trấn an:
“Không có gì nghiêm trọng. Hắn chỉ cần ngủ cho đủ, nghỉ ngơi điều dưỡng, ta sẽ kê thêm thuốc để phòng bệnh tình nặng thêm.”
“Nhưng… hắn đã ngủ cả buổi chiều, còn ngủ nữa thật sự không sao chứ?”
“Không sao. Chỉ là sốt cao, cứ dùng khăn ướt lau người, thân thể sẽ dễ chịu hơn.”
“Vâng vâng, ta biết rồi.” Triệu thị gật đầu lia lịa.
“Khoảng nửa canh giờ lau một lần. Khi hạ sốt thì không cần nữa.” Đại phu dặn kỹ.
Rồi ông thở dài:
“Mấy đứa nhỏ bây giờ, nhiều đứa kiệt sức như vậy. Các ngươi làm cha mẹ cũng nên để ý, đừng bắt con quá nhọc.”
Triệu thị liên tục vâng dạ.
“Dinh dưỡng cũng cần bồi bổ thêm. Nhìn nó vốn không phải thân thể yếu, chỉ cần nuôi dưỡng chắc nịch thì mấy bệnh vặt không đáng lo. Nhưng trong thời gian bệnh thì tạm thời kiêng thịt cá, đợi khỏe hẳn rồi hãy bồi bổ.”
Triệu thị ghi nhớ kỹ, liên tục cảm tạ.
Đại phu lại dặn tiểu đồng mang thuốc tới. Triệu thị trả tiền thuốc, còn biếu thêm mấy đồng làm công xá.
Tiểu đồng vui vẻ, căn dặn:
“Thuốc này ba chén nước sắc còn một chén, phải nấu lửa nhỏ, không được lửa to kẻo hỏng dược tính.”
“Đa tạ tiểu ca.” Triệu thị gật đầu.
Khi quay lại phòng, thấy Ôn Dung vẫn đang lau mình cho Thẩm Thời Kim, bà dịu giọng nói:
“Tiểu Dung, mẫu thân đi sắc thuốc, con coi chừng nhị ca.”
“Vâng, nương yên tâm.”
Ôn Dung cẩn thận, cứ chốc chốc lại sờ trán xem ca ca hạ sốt chưa.
Thuốc sắc xong, Triệu thị để hầm trên than cho ấm. Ôn Dung lo lắng hỏi:
“Nương, nhị ca sẽ không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là quá mệt, ngủ một giấc là khỏe.” Triệu thị trấn an, rồi thương con:
“Tiểu Dung, con cũng mệt cả ngày, đi ngủ đi. Để nương trông nhị ca.”
Ôn Dung lắc đầu:
“Mẫu thân, ngươi cũng mệt rồi. Con coi chừng nhị ca, nương về ngủ với Nguyện An đi, không thì người cũng chẳng yên tâm.”
Triệu thị khuyên mãi, Ôn Dung vẫn cứng rắn giữ. Cuối cùng bà chỉ đành gật đầu:
“Được, nếu có gì thì gọi nương.”
Triệu thị sờ trán Thẩm Thời Kim, nhiệt đã bớt nhiều, mới an tâm về phòng.
Ôn Dung ngồi xuống bên giường, lặng lẽ ngắm nhị ca. Hắn gầy đi, song lại trưởng thành hơn, gương mặt lộ vẻ cứng cỏi.
Ôn Dung khẽ xoa trán hắn, thì thầm:
“Đúng là ngốc, chẳng biết tự chăm sóc mình. Lo cho cả nhà thì làm rất tốt, còn bản thân thì không để ý gì.”
Miệng thì trách, nhưng trong lòng lại đau xót. Hắn nghĩ đến những tháng ngày qua, nhị ca một mình cáng đáng, vừa học vừa làm, sáng tối chẳng lúc nào được nghỉ. Nghĩ tới mà lòng ê ẩm.
Hắn dùng khăn nhẹ lau mặt cho nhị ca, giọng khẽ trách yêu:
“Ngốc thật. Cả ngày lo cho ta với người trong nhà, còn bản thân thì chẳng màng.”
Theo lời dặn của đại phu, Ôn Dung nửa canh giờ lại lau mình cho ca ca. Khi nhiệt độ hạ xuống, trời cũng vừa hửng sáng.
Ôn Dung mệt mỏi rã rời, cuối cùng gục đầu bên giường, thiếp đi lúc nào không hay.