Chương 125: Lành bệnh
Thẩm Thời Kim tỉnh lại, cảm giác trong tay đang ôm một thứ mềm mại, nóng ấm. Hắn mở mắt, liền thấy một cái đầu lông xù xù tựa bên cạnh mình.
“Sao không lên giường ngủ?” Thẩm Thời Kim khẽ nói.
Ôn Dung nghe tiếng, lập tức mở mắt. Trong mắt lộ ra tơ máu đỏ, trông mệt mỏi vô cùng.
Thẩm Thời Kim xót xa hỏi:
“Sao không lên giường?”
Ôn Dung hốc mắt đỏ lên, thấy hắn tỉnh lại thì vừa mừng vừa giận, hung hăng nói:
“Ai cần ngươi lo!”
“Ân?” Thẩm Thời Kim khẽ cười:
“Sao giận dữ vậy, ta chẳng phải chỉ ngủ một giấc thôi sao, chọc gì mà ngươi nổi giận?”
Ôn Dung hầm hừ, nghiêng đầu nói:
“Ngủ một giấc? Ngươi còn dám nói!”
“Bằng không thì sao?” Thẩm Thời Kim khó hiểu.
Ôn Dung trừng hắn, giọng run run:
“Ngươi có biết hôm qua ngươi đã ngất đi không?”
“Ngất sao?” Thẩm Thời Kim nhíu mày, nhìn hắn.
Ôn Dung hừ lạnh, xoay người vào bếp bưng thuốc ra, đặt mạnh xuống, giọng gắt gỏng:
“Mau uống thuốc!”
Thẩm Thời Kim nhìn dáng vẻ tiểu gia hỏa, đưa tay ôm ngực, giả vờ nhăn nhó như Tây Thi ôm ngực:
“Đau quá…”
“Đau ở đâu? Ta đi gọi đại phu!” Ôn Dung hoảng hốt, vừa định buông chén thuốc chạy đi.
Thẩm Thời Kim vội kéo tay hắn, cười:
“Ngươi vừa rồi hung ta, lòng ta đau đó.”
“Ngươi… ngươi xấu xa!” Ôn Dung nắm chặt tay nhỏ, cuối cùng vẫn thả lỏng, nhỏ giọng ấm ức:
“Ngươi chẳng biết tự lo cho bản thân, ta tức cũng là vì thế… Ngươi dỗ ta đi!”
Nhìn dáng vẻ ấy, Thẩm Thời Kim vừa thương vừa buồn cười, mỉm cười nói:
“Là ta không tốt. Tiểu Bảo đừng giận nữa, được không?”
“Hừ!”
Ôn Dung vốn muốn hung hăng thêm chút nữa, ai ngờ tiểu nhị lại nũng nịu, làm hắn không biết xả giận thế nào.
“Ngươi mau uống thuốc!” Ôn Dung lạnh mặt ra lệnh.
“Hảo.” Thẩm Thời Kim bưng chén thuốc, chỉ ngửi thôi đã nhăn mặt, mắt cún con đáng thương:
“Có chút đường không? Tiểu Bảo, đắng quá…”
“Không có.” Ôn Dung xoay đi, không buồn liếc hắn.
Thấy tiểu gia hỏa thật sự không để ý, Thẩm Thời Kim đành bịt mũi, uống cạn chén thuốc. Vị đắng chát lan đầy đầu lưỡi khiến hắn cau mày nhăn trán.
“Đấy, ta đã uống rồi, tha cho ta đi, Tiểu Bảo ~” Hắn kéo góc áo Ôn Dung.
Ôn Dung khoanh tay, hất mặt:
“Ngao, ta biết rồi.”
“Chỉ ngao thôi à?” Thẩm Thời Kim lại cười:
“Thật sự, ta hứa sẽ chăm sóc bản thân, được chưa?”
Ôn Dung mím môi, nhìn hắn không nói.
Thẩm Thời Kim kéo Ôn Dung ngồi xuống bên giường, dỗ dành:
“Hảo, ta sai rồi. Từ nay Tiểu Bảo trông ta, nếu ta không nghe lời thì đánh ta, được không?”
“Ta xen vào làm gì. Ngươi không phải cái gì cũng giỏi sao, học cũng giỏi, thức đêm cũng không mệt.” Ôn Dung trừng hắn, giọng đầy ủy khuất.
Thẩm Thời Kim dựa đầu vào đùi hắn, khẽ thở dài:
“Ta không giỏi, Tiểu Bảo.”
Nhìn ánh mắt hắn, Ôn Dung thấy lòng mềm đi.
Thẩm Thời Kim dịu giọng:
“Hôm qua nếu không có Tiểu Bảo chăm ta, ta cũng chẳng biết phải làm sao.”
Ôn Dung thấy sắc mặt hắn vẫn tái, lại càng đau lòng, gắt:
“Vậy lần sau phải nghe ta. Cảm thấy mệt thì nghỉ, không được đọc sách quá lâu, cũng không được đi bán bánh nữa!”
Thẩm Thời Kim cười, gật đầu:
“Hảo, ta nghe ngươi. Sách sẽ không đọc quá khuya, bán bánh thì cố gắng bớt lại, được chưa?”
“Tận lực?” Ôn Dung nhướng mày, mắt trừng sáng quắc.
“Nhất định.” Hắn vội vàng dỗ dành.
Ôn Dung thở dài, giọng nhỏ đi:
“Hôm qua ta và mẫu thân lo lắng muốn chết. Ngươi ngã xỉu, nửa đêm tối om, chỉ còn ta với Nguyện An ở nhà… ta sợ lắm.”
Thẩm Thời Kim nắm tay hắn, dịu dàng:
“Hảo, ta biết rồi. Sẽ không để tái diễn nữa.”
Mấy tháng qua, hắn ép bản thân quá sức. Giờ tiểu khảo đã qua, gia đình cũng yên ổn, hắn có thể thả lỏng đôi chút.
Ôn Dung gật đầu, nghiêm nghị:
“Hảo. Nếu còn tái diễn, ta sẽ mặc kệ ngươi!”
“Hảo, hảo khổ a… Tiểu Bảo có mứt quả không?”
Ôn Dung mở túi nhỏ bên hông, hừ một tiếng:
“Chỉ một miếng thôi, không được ăn nhiều, ảnh hưởng trí nhớ.”
Trong túi có nhiều mứt, hắn cố tình chọn miếng sơn tra chua chát, không cho ngọt quá.
Thẩm Thời Kim ngoan ngoãn nhận, ăn xong vị chua ngọt lan ra, tinh thần cũng khá hơn.
“Tiểu Bảo, ta đói ~” Hắn lại làm nũng.
Ôn Dung bực bội đi bếp, lấy trứng gà luộc bóc vỏ đưa hắn.
“Mẫu thân hôm qua hầm chân heo, ta chưa kịp ăn…” Thẩm Thời Kim tiếc nuối.
“Đại phu bảo kiêng dầu mỡ, ngươi không được ăn.” Ôn Dung trừng mắt.
“Hảo thôi.” Hắn cúi đầu, ngoan ngoãn ăn trứng, vẻ mặt ấm ức như tiểu tức phụ.
Ôn Dung tự mình bóc thêm một quả, vừa ăn vừa trừng hắn như trút giận.
Ăn xong, Thẩm Thời Kim lại nũng:
“Khô quá, ta muốn uống nước.”
Ôn Dung hậm hực rót nước đưa. Hắn uống một ngụm, trong miệng toàn vị ngọt, hóa ra là nước đường.
“Cảm ơn Tiểu Bảo, ngọt quá.” Hắn cười.
Ôn Dung đỏ mặt, lúng túng nói nhỏ:
“Chỉ là lỡ tay làm rơi cục đường thôi.”
Thẩm Thời Kim cười:
“Ngọt lắm, cảm ơn Tiểu Bảo.”
Hắn lại nhìn hốc mắt đỏ của Ôn Dung, cười:
“Hôm qua ngươi vẫn ở bên chăm ta sao?”
“Ta… chỉ là không ngủ được thôi. Hơn nữa ngươi chiếm giường, ta không có chỗ nằm.” Miệng thì cứng, nhưng rõ ràng là lo lắng.
“Nguyên lai vậy a, không phải cố ý chăm ta đâu.” Thẩm Thời Kim trêu.
“Đương nhiên!”
“Là mẫu thân nhờ ta thôi, không phải ta muốn.” Ôn Dung luống cuống biện giải.
Thẩm Thời Kim mỉm cười:
“Vậy cũng phải cảm ơn Tiểu Bảo.”
Hắn khoác áo, dìu bước sang phòng mẫu thân, gõ cửa:
“Nương.”
“Tiểu nhị, con tỉnh rồi?”
“Vâng, con chỉ muốn nói với nương một tiếng, con đã khỏe, đừng lo.”
“Con à, hôm qua làm nương sợ chết khiếp.” Triệu thị đau lòng chạm vào hắn.
Thẩm Thời Kim làm nũng:
“Nương, thân thể con còn hơi yếu thôi.”
Triệu thị lại lo lắng hỏi dồn, hắn mỉm cười đáp, cuối cùng trở về phòng.
Ôn Dung đã ngủ say, mày cau, mi dài khẽ run.
Thẩm Thời Kim cởi áo ngoài, nằm xuống ôm hắn vào lòng, khẽ thì thầm:
“Ngủ đi, ngoan.”
Ôn Dung cựa quậy tìm chỗ dễ chịu, cuối cùng cũng yên tâm nhắm mắt, an ổn ngủ trong ngực hắn.