Chương 127: Đái dầm
Ôn Dung thấy Hạo Nhi bị dọa đến run rẩy, liền hỏi:
“Hạo Nhi, có phải ca ca ngươi đang gọi ngươi không?”
Hạo Nhi mặt mày tái nhợt, đáng thương hề hề nói:
“Ôn Dung ca ca xấu! Ngàn vạn lần đừng để ca ta biết ta đang ở nhà các ngươi, bằng không cái mông nhỏ của ta sẽ nở hoa mất.”
Thẩm Thời Kim nhìn dáng vẻ kia, cảm thấy buồn cười, hiếu kỳ hỏi:
“Hạo Nhi, ngươi lại làm chuyện gì khiến ca ca ngươi tức giận như thế?”
Hạo Nhi đảo mắt nhìn Ôn Dung rồi lại nhìn Thẩm Thời Kim, thở dài một hơi, nghiêm túc nói:
“Các ngươi là người lớn, sẽ không hiểu đâu.”
“Ân?” Thẩm Thời Kim nhướng mày, trêu chọc:
“Có phải ngươi lại lấy áo quần của cha ngươi đem đi cắt xén?”
Hạo Nhi vội vàng lắc đầu, che miệng:
“Đừng hỏi, nhỏ tiếng thôi! Ngàn vạn lần đừng để ca ta biết ta trốn ở đây.”
Nói xong, nó ôm bát, chui luôn xuống gầm bàn, đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm về phía cửa. Phải qua mười lăm phút, thấy không ai gõ cửa, nó mới lén lút bò ra ngoài.
Bên kia, Phương thị cũng lấy làm kỳ quái, không biết tiểu tử kia lại gây ra chuyện gì. Rõ ràng hôm qua hai huynh đệ còn hòa thuận, sao hôm nay…
“Ninh Nhi, làm sao vậy?”
Tô Viễn Ninh nhìn mẫu thân, thở dài, cố nén cơn giận:
“Nương, gọi Hạo Nhi ra đây.”
“Hạo Nhi đi chơi rồi, ta cũng không biết nó đi đâu.”
Nghe vậy, Tô Viễn Ninh cười lạnh:
“Hảo cái đồ vật nhỏ, chọc họa xong liền chạy trốn. Để ta bắt được, xem ta không đánh cho mông nó nở hoa.”
Phương thị thoáng nhìn lên giường, vốn dĩ sạch sẽ giờ lại ướt một mảng. Bà vừa nhìn liền hiểu rõ, vội vàng vén chăn lên, bất đắc dĩ nói:
“Đứa nhỏ này đái dầm cũng không chịu nói, rõ ràng đã lâu không còn như vậy, hôm nay sao lại…”
Phương thị nhìn sắc mặt đại nhi tử, trong lòng âm thầm thắp cho Hạo Nhi một ngọn nến nhỏ.
Đại nhi tử của bà vốn cực kỳ ưa sạch sẽ, từ nhỏ đã hình thành thói quen, trong phòng đồ đạc ngay ngắn chỉnh tề. Hồi bé, mỗi lần bị phạt đánh cũng là vì cái tính ưa sạch này. Nếu bảo hắn đi ngoài đường, trở về ít nhất phải rửa tay một trăm lần mới yên.
Ngày đó bà còn lo lắng, tính cách này mà theo cha đi làm nghề áp tải, bôn ba khắp nơi, không biết có chịu nổi không. Ai ngờ giờ lại biến thành một thư sinh thực thụ.
“Nương đi lấy giường khác cho ngươi thay.” Phương thị cười trấn an.
Bà ôm chăn bẩn đi, còn trêu:
“Giường này thay cho Hạo Nhi, dù sao cũng là nước tiểu của nó.”
Nghe vậy, sắc mặt Tô Viễn Ninh mới dịu bớt, cùng mẫu thân dọn dẹp, trải giường mới. Nhưng gương mặt vẫn còn lạnh tanh.
“Hảo hảo, chờ nó về rồi ngươi hãy dạy dỗ.” Phương thị cười, dặn thêm:
“Nương đi giặt đệm, cơm để trong nồi.”
“Nương, để chính nó tự giặt.” Tô Viễn Ninh nghiến răng nói.
Phương thị thấy thế cũng chỉ biết thở dài gật đầu:
“Hảo hảo, nghe ngươi.”
“Viễn Ninh ca~” Một giọng nữ mềm mại vang lên. Phương thị nghe liền cau mày.
“Phương thím, có ở nhà không?”
“Ở nhà, Thúy Thúy tìm gì vậy?”
Phương thị mở cửa, thấy một thiếu nữ áo trắng, dung nhan thanh tú, mỉm cười:
“Ta nghe Viễn Ninh ca mắng người, có phải Hạo Nhi lại gây chuyện gì không?”
Trong giọng điệu Diêu Thúy Thúy ẩn chứa vài phần vui mừng khi thấy người gặp họa. Phương thị càng khó chịu, lạnh mặt đáp:
“Không có gì, Hạo Nhi đi chơi, ca nó chỉ gọi thôi.”
“Vậy sao? Viễn Ninh ca.” Nàng nhìn chằm chằm Tô Viễn Ninh, mắt long lanh, vẻ mặt đưa tình.
Phương thị càng bực, chưa kịp lên tiếng thì đã nghe đại nhi tử nói thẳng:
“Diêu tiểu thư, chuyện nhà ta, liên quan gì đến ngươi?”
“Viễn Ninh ca, ta chỉ lo cho ngươi thôi.” Diêu Thúy Thúy mắt đỏ hoe, dáng vẻ đáng thương.
Tô Viễn Ninh lạnh nhạt:
“Không cần ngươi lo.”
“Viễn Ninh ca, ngươi ghét ta sao?”
Hắn cười nhạt:
“Diêu tiểu thư nghĩ nhiều rồi.”
Đúng lúc đó, Diêu gia tiểu mập mạp chạy đến, la to:
“Tỷ, Tô Hạo Nhi bị đánh hả? Ta đến xem náo nhiệt!”
Phương thị khẽ cười lạnh:
“Đến xem náo nhiệt thì nhanh thật.”
“Thím, tiểu đệ ta cũng quan tâm Hạo Nhi thôi.” Diêu Thúy Thúy chống chế.
Phương thị trong lòng lại càng chán ghét. Bà gằn giọng:
“Được rồi, ai mà không biết nhà các ngươi ‘nhiệt tâm’.”
Hai nhà vốn đối diện, con cái cùng tuổi, lúc trước quan hệ cũng không tệ. Nhưng từ sau nạn tuyết năm ấy, Diêu gia bí mật mua lương thực, còn Phương thị nghe lời khuyên nên không mua. Nếu không nhờ nam nhân bà kịp thời mang lương thực về, cả nhà đã chết đói.
Khi ấy bà còn lo cho Diêu gia, đem lương thực ít ỏi chia cho, nào ngờ sau lưng lại nghe được lời châm chọc. Từ đó oán khí trong lòng chất đầy.
“Diêu tiểu thư, nhà ta miếu nhỏ, dung không nổi đại Phật như ngươi.” Phương thị hừ lạnh.
“Ninh ca ca, ngươi ra đây, ta muốn nói với ngươi một câu.” Diêu Thúy Thúy tha thiết nhìn Tô Viễn Ninh.
Hắn đứng dậy, nghiêm giọng:
“Nam nữ hữu biệt, ta với ngươi có gì để nói chứ?”
“Chúng ta từ nhỏ cùng lớn, ta thật lòng thích ngươi, sao ngươi lại lạnh lùng như thế?”
Tô Viễn Ninh điềm nhiên:
“Chuyện giữa hai nhà đã kết từ Tết năm đó, vốn không nên qua lại nữa.”
“Đó là nương ta sai, không phải lỗi của ta!”
“Vậy chúng ta cũng đâu có giận cá chém thớt. Tiểu béo đến nhà ta, Hạo Nhi vẫn đối đãi thân thiết, đồ ăn quả ngọt đều chia.”
“Vậy sao không thể như xưa?”
“Nam nữ lớn rồi, Diêu tiểu thư còn không hiểu sao?”
“Ngươi…”
Hắn nhếch môi:
“Nếu ta nhớ không nhầm, hai năm trước ngươi đã đính hôn.”
“Nhưng ta đã từ hôn, là vì ngươi!”
Phương thị nghe vậy thì nộ hỏa bốc lên:
“Diêu Thúy Thúy, ngươi đừng có bêu xấu nhi tử ta! Ngươi muốn làm mất danh dự của nó, ta liền đi tìm cha mẹ ngươi đối chứng!”
Lâm thị nghe ồn ào cũng ra mặt, lời lẽ mềm mại:
“Bọn trẻ có tình nghĩa, chúng ta người lớn hà tất ngăn cản?”
Phương thị cười nhạt:
“Cả năm Ninh Nhi chỉ ở nhà mười ngày, nó với khuê nữ ngươi nói chưa tới mười câu, cái gì mà tình nghĩa? Nếu còn dám dây dưa, ta sẽ để cho thiên hạ đều biết khuê nữ nhà ngươi bám theo nhi tử ta không buông!”
Lâm thị ngượng ngùng, còn định biện hộ “huynh muội chi tình”, nhưng Phương thị đã mắng thẳng:
“Nhà chúng ta chẳng thiếu tình cảm, một Hạo Nhi cũng đủ lo. Còn các ngươi, tiểu béo đừng suốt ngày sang nhà ta ăn chực nữa, cha nó làm ở tửu lâu, đến điểm tâm cũng mua không nổi sao?”
Dứt lời, Phương thị tức giận bỏ đi.
Bên Diêu gia.
Diêu Thúy Thúy vừa khóc vừa kêu:
“Nương, Phương thím và Ninh ca nói khó nghe lắm, ta không muốn sang đó nữa.”
Lâm thị ôn tồn an ủi:
“Ngươi xinh đẹp như hoa, nam tử gần đây đều không ai sánh được với Tô Viễn Ninh. Hắn chỉ sĩ diện, lần sau chọn thời điểm khác mà tìm hắn.”
Bà còn thở dài:
“Lúc trước không nên đắc tội Tô gia, nếu không giờ đã khác.”
Diêu Thúy Thúy dựa vào ngực nương, đôi mắt ánh lên tia tính toán.
Bên này, Hạo Nhi bị ca ca xách về nhà.
“Ôn Dung ca ca, Thẩm ca ca cứu ta!”
Tô Viễn Ninh vẫn mỉm cười, lễ phép:
“Tiểu đệ không hiểu chuyện, đa tạ các ngươi đã chiếu cố.”
Thẩm Thời Kim xua tay:
“Học huynh khách khí.”
Nói rồi, Tô Viễn Ninh xách Hạo Nhi như xách một con chim cút nhỏ về phòng.
“Ca ca~ ca ca~ đừng mà!” Hạo Nhi giãy dụa.
Trong phòng, cửa đóng chặt. Nó trốn ở góc, mắt đỏ hoe, giọng run run:
“Ca ca, ta không phải cố ý. Ta không dám nữa, ngươi đừng đánh ta, được không?”
“Không thể.”
“Ngươi… ngươi không phải nói thương ta nhất sao?” Hạo Nhi tội nghiệp nhìn ca ca.
Phương thị lặng lẽ qua xem, còn chưa đến nơi đã nghe tiếng kêu thảm thiết:
“A~~ ca ngươi muốn làm con một sao!”
“Nương, cứu ta! Cứu mạng a, đánh chết người rồi!”
Kỳ thật Tô Viễn Ninh còn chưa động thủ, chỉ mới giơ tay. Hạo Nhi đã gào khóc om sòm, giả bộ “quỷ khóc sói gào” khiến hắn tức mà buồn cười.
“Cứ chờ đó, lát nữa ngươi sẽ khóc thật.”