Mang Theo Tiểu Phu Lang Bán Bánh Thi Khoa Cử

chương 128

Chương 128: Bị thu thập

Triệu thị nghe tiếng khóc la từ nhà bên, lo lắng nói:
“Thật sự đánh vậy sao, ngươi không đi xem thử?”

Phương thị khoát tay:
“Không có việc gì, Ninh Nhi trong lòng tự có chừng mực. Chuyện hai huynh đệ, ta mặc kệ.”

“Kia, Hạo Nhi cũng đáng bị đánh.” Phương thị cười, giải thích:
“Hôm qua hắn nhất định đòi ngủ cùng ca ca, rõ ràng đã lớn như vậy rồi mà còn đái dầm. Ca ca hắn vốn ưa sạch sẽ, gây chuyện xấu xong lại chạy trốn, chọc ca nó tức giận đến phát điên.”

“Đái dầm?”

Phương thị gật đầu:
“Đúng vậy, hôm qua nhất quyết phải ngủ cùng ca ca, hôm nay lại đái dầm, không dám đối mặt, liền chạy sang nhà các ngươi trốn.”

Triệu thị nghe xong, cũng nhịn không được cười:
“Khó trách a, lúc bọn ta hỏi sao nó cứ ấp úng không chịu nói.”

Đứa nhỏ này… Nên nói không nói, đầu óc quả thật thông minh, biết cách né tránh. Triệu thị thầm cảm thán.


Trong phòng, tiếng gào thảm thiết không ngừng vang lên:
“Ca ca, đau a, đau quá!”
“Ca ca, ngươi muốn đánh chết ta sao? Ta là đệ đệ duy nhất của ngươi, đánh chết ta, ngươi liền không còn đệ đệ nữa rồi!”

Mông nhỏ của Hạo Nhi đã nở hoa, vừa kêu vừa xin tha.

“Biết đau, vậy lúc ngươi đái dầm sao không biết nhận sai?” Tô Viễn Ninh lạnh giọng.

“Ta không phải cố ý, ta sai rồi, ta sai rồi!” Hạo Nhi khóc lóc kêu.

“Nơi nào sai?” Tô Viễn Ninh gặng hỏi.

Hạo Nhi nghĩ đến lý do vì sao mình đái dầm, vừa nghĩ vừa khóc càng dữ. Giọng run rẩy, ủy khuất vô cùng:
“Là ta mơ thấy… ca ca mang ta đi chơi, đi bắt cá, ta cao hứng quá. Ta không phải cố ý…”

Nói đến đây, giọng nó đã nghẹn ngào:
“Ca ca làm ta lên giường ngủ, còn dẫn ta đi bắt cá. Khi nhỏ, cha từng mang ta và ca ca đi sông bắt cá, sau đó không còn được đi nữa. Ta không biết đó là mơ… chờ tỉnh lại thì đã làm ướt giường của ca ca. Ta muốn nói cho ca ca biết, nhưng ta sợ ngươi tức giận… là ta không tốt, ô ô…”

Nếu Hạo Nhi nghịch ngợm chống chế, Tô Viễn Ninh nhất định đánh cho không nương tay. Nhưng lúc này, thấy đệ đệ nhỏ bé đáng thương khóc lóc ủy khuất, hắn lại không biết làm sao.

Nước mắt Hạo Nhi lã chã rơi, vừa khóc vừa nức nở:
“Ta thích bắt cá, nhưng nương không cho đi. Ca ca phải đọc sách, ta một mình không thể đi, cha cũng không ở nhà… Hôm qua ta thật sự quá vui, mới mơ thấy… Ca ca, ta không dám nữa…”

Tô Viễn Ninh nhìn đôi mắt đẫm lệ ấy, xoay người nó lại, lạnh giọng:
“Chính ngươi đi giặt chăn đệm sạch sẽ.”

“Ân?” Hạo Nhi ngơ ngác, giọng oa oa run rẩy:
“Ca ca, ngươi không đánh ta?”

Tuy lúc nãy kêu gào như trời sập, nhưng thực ra ca ca chỉ đánh mấy cái lấy lệ. Giờ thấy hắn buông tha, Hạo Nhi không tin nổi.

“Nếu không giặt sạch, ngày mai ta sẽ tiếp tục đánh.” Tô Viễn Ninh nghiêm giọng.

“Không đâu, ta sẽ giặt sạch sẽ, ca ca!” Hạo Nhi liên tục gật đầu, mắt lấp lánh ngoan ngoãn, lập tức ôm chăn đi giặt.


Chăn vốn đã được Tô Viễn Ninh giặt sơ, còn dư một chiếc. Hạo Nhi ngồi xổm, nhỏ bé ôm chăn vò vò, vừa làm vừa sụt sịt.

“Không đánh nữa, còn khóc gì?” Tô Viễn Ninh cau mày.

Hạo Nhi cúi đầu, không nói.

“Ân? Nói chuyện.”

Nghe thấy giọng ca ca trầm xuống, Hạo Nhi vội lau nước mắt:
“Ca ca, ta không khóc.”

“Ta hỏi ngươi vì sao khóc?”

Nó ngước lên nhìn ca ca, rồi lại nghẹn ngào:
“Khó lắm ca ca mới cho ta ngủ cùng, ta lại đái dầm… ô ô… ca ca chắc chắn chán ghét ta.”

Tô Viễn Ninh ngẩn ra, không ngờ nó khóc vì lý do này. Hắn đành dỗ dành:
“Hảo, đừng khóc.”

“Ân… ô…” Hạo Nhi vẫn thút thít, tay nhỏ vân vê chăn mãi không thôi.

Thấy thế, Tô Viễn Ninh bế bổng nó lên, trải giường lại, giọng lạnh nhạt:
“Hảo, đi ngủ.”

“A?” Hạo Nhi ngơ ngác, nước mắt còn đọng nơi khóe mi.

“Lần sau gây họa thì thành thật nói với ca ca, biết sai thì nhận, đã biết chưa?”

“Ân!” Nó gật đầu liên tục, hai tay che miệng, cố nhịn không khóc nữa.

“Ca ca chỉ có một đệ đệ là ngươi, sao lại không thương ngươi.”

“Ân!” Hạo Nhi nghe vậy, nước mắt lại lăn dài, nhưng trong mắt sáng lên.

Tô Viễn Ninh dịu giọng, lau lệ cho nó:
“Hôm nay ăn no chưa, tiểu khóc bao?”

Hạo Nhi rụt rè đáp, như tiểu tức phụ:
“Ân, buổi sáng ăn mì dưa chua thịt thái sợi, Thẩm ca ca cho ta nhiều thịt lắm. Trưa ăn đầu heo hầm, ta ăn rất nhiều tai heo, còn có canh cá, ngon lắm.”

“Buổi tối thì sao?”

“Ăn đại màn thầu, còn có… còn có bánh… là Thẩm ca ca làm, ngon lắm. Ta vốn định mang về cho ca ca, nhưng sợ bị mắng, không dám. Nhưng ta đã nhờ Thẩm ca ca giữ lại, giờ ta đi lấy cho ca ca.”

Nói rồi, nó khập khiễng chạy sang nhà Thẩm Thời Kim.


“Thẩm ca ca, mở cửa cho ta!”

Thẩm Thời Kim mở cửa, thấy tiểu tử còn đỏ mắt, mặt nhỏ ửng hồng nhưng lại cười tươi:
“Bánh đâu rồi? Để ta mang cho ca ca, ca ca chưa ăn qua.”

Thẩm Thời Kim bật cười, đi bếp lấy bánh cho nó. Hạo Nhi chờ ngoài cửa, thoáng thấy trong sân có bàn đu dây, liền tò mò ngồi chơi một lát.

Nó vừa bước vào, liền thấy mẫu thân ngồi nhàn nhã, còn cắn hạt dưa.

“Nương!”

Phương thị chột dạ, cười gượng:
“Nương ra ngoài đi dạo một chút.”

Hạo Nhi hừ một tiếng, bĩu môi. Mình bị đánh khóc thảm thiết, nương lại còn nhàn rỗi uống trà ăn hạt dưa!

“Nương, ngươi vừa rồi nghe thấy hết chứ?”

“Ờ… nương lớn tuổi, tai không thính…” Phương thị đỏ mặt.

“Hừ!”

Phương thị nhìn bộ dạng nó, cười khẽ, quay sang Triệu thị:
“Ngươi xem, tiểu tử này chẳng ghi thù ca ca, lại còn trách ta.”


Hạo Nhi ôm bánh về, reo lên:
“Ca ca, mau nếm thử, ngon lắm!”

Tô Viễn Ninh ăn một miếng, quả thật ngon, bèn xoa đầu đệ đệ:
“Ăn ngon, cảm ơn Hạo Nhi.”

Hạo Nhi ngoan ngoãn cúi đầu:
“Là ta không đúng, chạy trốn vì sợ ca ca giận. Ca ca đánh ta cũng được, chỉ cần đừng tức giận… ta sợ ca ca giận.”

Tô Viễn Ninh nhìn mà thở dài, dịu giọng:
“Hảo, sau này ta ít nổi giận với ngươi. Ngươi cũng phải ngoan một chút.”

“Ân.”

“Đi ngủ đi, hôm nay đã náo loạn cả ngày rồi.”

“Ca ca, gối đầu của ta còn ở phòng ngươi.”

“Tự đi lấy.”

Hạo Nhi rón rén lấy gối, ngoan ngoãn chúc ngủ ngon. Nhìn nó bé nhỏ nằm xuống, Tô Viễn Ninh chợt thấy áy náy. Cha không ở nhà, hắn lại phải đọc sách, ngoài Diêu tiểu mập mạp ra, Hạo Nhi chẳng có ai bầu bạn…


Sáng hôm sau.

Hạo Nhi mở mắt, mừng rỡ hỏi:
“Ca ca, thật sự dẫn ta đi bắt cá sao?”

“Ân.”

“Lấy tiểu thùng đi thôi!”

“Thật sự đi sao?”

“Thật, ngươi muốn đi không?”

“Muốn! Muốn đi!” Nó nhảy cẫng, vui sướng không thôi, chạy đi lấy cái thùng nhỏ.

“Ca ca, bắt được cá rồi, có thể tặng Ôn Dung ca ca vài con không? Ôn Dung ca ca thích ăn.”

“Được.”

“Ca ca, ngươi thật tốt!” Hạo Nhi reo, mắt sáng như sao.

“Có bắt nhiều quá, ăn không hết không?” Nó lại lo lắng.

“Không.”

“Ca ca, sao hôm nay ngươi tốt như vậy?” Nó nũng nịu.

“Trước kia ca ca không tốt sao?”

“Trước kia cũng tốt… chỉ là có hơi hung, lại không thường về nhà. Có khi ta nhớ ca ca.”

“Vì sao nhớ?”

“Vì khi ca ca về, có thể chơi với ta.”

Hai huynh đệ, một lớn một nhỏ, một trước một sau, bước trên cỏ xanh ướt đẫm sương, dưới ánh nắng buổi sớm lấp lánh.


Bên kia.

“Tiểu Bảo, hôm nay trời đẹp, ra ngoài chơi không?” Thẩm Thời Kim cười hỏi khi thấy Ôn Dung dậy sớm.

Ôn Dung nghĩ một chút rồi lắc đầu:
“Không đi.”

“Vì sao?”

“Mẫu thân hôm qua nói muốn khai hoang phía sau nhà để trồng rau. Chúng ta làm trước đi, kẻo bà biết thì không cho động thủ.”

“Đi thôi!” Ôn Dung hô.

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của hắn, Thẩm Thời Kim bật cười:
“Đào đất mà cũng vui vậy sao?”

“Vui a! Trồng rau có thể tiết kiệm tiền, còn có thể ăn thêm rau. Đợi rau mọc, Tiểu Nhị có thể ăn nhiều một chút.”

Thẩm Thời Kim liếc mắt:
“Chẳng lẽ không phải ngươi muốn ăn nhiều sao?”

Ôn Dung nghiêm túc:
“Ta còn đang lớn, phải ăn thịt. Rau để cho Tiểu Nhị ăn nhiều một chút là được.”

Nói rồi, hắn vác cuốc ra mảnh đất trống sau nhà, xắn tay áo, ra sức đào.

Ban đầu Thẩm Thời Kim cũng định giúp, nhưng làm mấy nhát đã bị Ôn Dung chê phiền, đuổi sang một bên tự chơi.

Triệu thị nghe động tĩnh ra xem, thấy Ôn Dung cao hơn cả cái cuốc, ra sức đào đất, còn nhi tử nhà mình thì ngồi trên áo, cạnh bên có chén trà nóng, dáng vẻ nhàn nhã.

“Tiểu Nhị ngươi…”

“Tiểu Dung, để nương làm, mấy đứa nhỏ sao biết làm mấy việc này.” Triệu thị đau lòng.

Ôn Dung mồ hôi lấm tấm, cười nói:
“Mẫu thân, con khỏe mà, con thích làm cái này.”

Thực ra hắn vốn định giúp mẫu thân đỡ đần, ai ngờ càng đào càng thấy thú vị. Với hắn, đào đất còn vui hơn đọc sách, bán bánh.

Chỉ nửa canh giờ, Ôn Dung đã đào xong, gieo hạt, tưới nước, hứng thú chờ mong rau mọc lên.

Thẩm Thời Kim bất đắc dĩ:
“Mẫu thân, ta cũng muốn chia sẻ, nhưng con bốn chi vô dụng, ngũ cốc chẳng phân biệt, mấy việc này cứ để Tiểu Bảo làm.”

Nói xong, hắn bình thản uống ngụm trà.

Triệu thị tức quá, giơ tay vỗ nhẹ một cái:
“Chỉ biết khi dễ Tiểu Dung!”

Thẩm Thời Kim oan ức vô cùng. Là Tiểu Bảo bảo hắn nghỉ ngơi, hơn nữa hắn thực sự không biết làm ruộng. Nhưng nhìn Tiểu Bảo vui vẻ như vậy… chắc hắn cũng không cần giải thích thêm.

back top