Chương 15: Bán khăn
Thẩm Thời Kim trở về, liền tỉ mỉ kể cho mẫu thân nghe chuyện ở tư thục. Hắn nói mọi người đều hòa khí, đối với hắn cũng rất tốt.
Triệu thị lúc này mới yên tâm, vốn chỉ sợ nhi tử nhỏ tuổi bị khi dễ.
“Hôm nay sư nương làm cơm ngon lắm,” Thẩm Thời Kim ríu rít nói, “ta ăn thật nhiều, sư nương cũng không ghét bỏ con. Còn có bạn đồng học cho con bánh bạch, hương thơm mềm mại, ăn ngon vô cùng.”
Triệu thị sờ sờ đầu con, ôn nhu đáp:
“Ngươi thích là được, mẫu thân sao lại không cho.”
Thẩm Thời Kim nhỏ giọng làm nũng:
“Mẫu thân thật tốt.”
Hắn lại nhớ tới lời phu tử, vui vẻ nói:
“Phu tử nói, nửa tháng mới được nghỉ tắm gội một lần, còn bảy ngày nữa thôi. Đến khi đó, con liền có thể ở nhà bồi mẫu thân.”
Triệu thị mỉm cười:
“Mẫu thân không cần ngươi bồi. Ngươi chuyên tâm đọc sách, mẫu thân đã vui mừng rồi.”
“Vâng, nhi tử biết rồi.” Thẩm Thời Kim gật đầu.
Triệu thị hỏi:
“Ngày mai mẫu thân đi bán khăn, ngươi muốn thứ gì không?”
Thẩm Thời Kim ngẫm nghĩ rồi cười:
“Mẫu thân, con cái gì cũng không cần. Người mua chút đồ ăn mà nãi thích, đem về hiếu kính nãi đi.”
Nghe vậy, Triệu thị trong lòng thoáng không vui, thầm nghĩ: Cái lão thái bà kia… chẳng lẽ nhi tử cũng cùng một lòng với bà ta?
Nàng nghiến răng, thấp giọng nói:
“Nhi tử, nương mới là người sinh dưỡng ngươi. Nãi kia, chẳng qua giả vờ hảo tâm mà thôi.”
Thẩm Thời Kim vội nhẹ giọng an ủi:
“Nương, con biết nương là tốt nhất. Nhưng nãi đang nắm quyền trong nhà, ta lại không ở đây, bụng nương lại lớn, khó tránh khỏi cần có người chiếu cố. Người trong nhà đều bị đắc tội rồi, nương ngẫm xem… nhất là chuyện ăn cơm vẫn còn dưới tay nãi.”
Triệu thị ngẫm lại, quả cũng đúng. Bèn gật đầu, mỉm cười:
“Vẫn là con ta thông minh.”
Thẩm Thời Kim khẽ đặt tay lên bụng mẫu thân, dịu dàng nói:
“Mẫu thân, con chỉ hy vọng người và tiểu đệ trong bụng đều bình an khỏe mạnh, ngoài ra cái gì con cũng không nghĩ. Người nhất định phải tự chăm sóc cho tốt.”
Triệu thị gật đầu, mỉm cười đáp:
“Mẫu thân đã biết.”
Nàng nhìn nhi tử, trong lòng dâng lên một luồng ấm áp. Có đứa con trai này, còn gì khiến nàng cao hứng hơn nữa?
Đợi con ngủ say, Triệu thị mới phát hiện dưới chân nhi tử chi chít bọt nước, trông mà giật mình. Lòng nàng vừa đau vừa chua xót. Đứa nhỏ này, rõ ràng đau như vậy, lại sợ mẫu thân lo lắng, nửa lời cũng không hé.
Triệu thị khẽ khàng giúp con xoa dịu chỗ phồng rộp, lại nhìn đôi giày đã rách một lỗ. Nàng liền lấy kim chỉ, thêu một nhành hoa nhỏ che lên.
Sáng hôm sau, Thẩm Thời Kim vừa tỉnh, thấy đôi giày sạch sẽ, còn có thêu hoa, liền tươi cười nói:
“Mẫu thân, tay nghề người thật khéo, đối với con thật tốt.”
Triệu thị mỉm cười:
“Đều bao lớn rồi, còn làm nũng nữa.”
“Nương, tuy rằng con đã đi học, nhưng vẫn là một đứa trẻ. Vĩnh viễn là bảo bối ngoan của mẫu thân.”
“Được được được, mẫu thân đã biết.”
“Đi ăn cơm đi, không thì sẽ đến muộn, mẫu thân cũng không cùng ngươi đi tìm phu tử nhận lỗi.”
“Vâng.” Thẩm Thời Kim ngoan ngoãn gật đầu.
Thẩm lão thái thái nhìn tôn tử đi lên, cười cầm một viên trứng gà nói:
“Tiểu nhị a, cầm trên đường ăn.”
“Vâng, cảm ơn bà nội.”
Triệu thị nhìn lão thái thái cao hứng, mỉm cười:
“Nương, ta hôm nay đi bán khăn, mua chút táo đỏ, bánh trở về, mẫu thân bồi bổ cơ thể.”
Thẩm lão thái thái khóe miệng cũng lộ ra nụ cười:
“Ngươi bồi bổ chính mình là được.”
Thời Kim lại nói:
“Nương con hiện giờ bụng lớn, nhiều việc đều nhờ nãi giúp đỡ, muốn hiếu thuận nãi, ta thấy mẫu thân làm rất đúng. Ta ngày sau cũng muốn hiếu thuận nãi.”
“Thật là cháu trai ngoan.” Thẩm lão thái thái cười tủm tỉm.
“Cháu trai đi trước. Nếu không sẽ đến muộn.”
“Được, trên đường cẩn thận.”
Thẩm lão thái thái còn cầm một tấm đại bạch màn thầu đưa Thẩm Thời Kim, nguyên chỉ Thẩm Hạo Nhiên mới có, nay Thẩm Thời Kim cũng được.
Trương thị lập tức sắc mặt khó coi, Triệu thị liếc một cái, trong lòng nhạc nở hoa.
Ăn cơm xong, Triệu thị chuẩn bị đi bán túi thơm và khăn thêu, tú phòng trả 500 văn tiền. Tay nghề thêu của nàng tốt, phòng thêu còn tặng một ít sợi tơ, Triệu thị vui mừng, cảm tạ,
Bán xong, Triệu thị đi mua điểm tâm: táo đỏ, bánh bạch, đậu phộng. Trên đường trở về, thấy ven đường bán cài hoa rất đẹp, nghĩ tới Đại Nha chưa có đầu hoa, liền mua một cái.
Người bán rong cười:
“Này mua hai cái chỉ mười văn, lấy đủ hai cái đi, không phải rất đẹp sao?”
Triệu thị tính toán rồi gật đầu:
“Được, vậy cho ta lấy hai cái đi.”
Nàng nghĩ, bây giờ có thai, trong nhà cùng ai đều phải hòa khí. Nhị Nha cũng là hài tử biết nói ngọt, nàng lại thích.
Trên đường về, Triệu thị còn gặp Hồ Thúy Lan, hai người gật đầu chào hỏi.
Hồ Thúy Lan mấy ngày nay bị nhi tử quấy rầy cũng đau đầu, nhưng nhi tử thật ra ngoan ngoãn, trong nhà trồng rau, gà vịt đều được chăm sóc.
“Triệu tỷ tỷ, tiểu nhị nhà ngươi đâu?”
Triệu thị mỉm cười:
“Đi đọc sách.”
“Đọc sách?”
“Đúng vậy.” Triệu thị gật đầu.
Hồ Thúy Lan cười:
“Ngươi phúc khí tốt, hài tử nghe lời. Nhà ta, mỗi ngày nháo đến gà bay chó sủa.”
Triệu thị cười:
“Tiểu hài tử hoạt bát cũng tốt thôi.”
“Nhà ta tiểu nhị trước cũng nghịch, sau ngoan, có phu tử quản, tự nhiên không làm lỗi.”
“Thật không?”
Hồ Thúy Lan cười:
“Tuà nhập học trấn trên bao nhiêu tiền vậy?”
Triệu thị thở dài:
“Nhà ta tiểu nhị làm sao đến trấn trên đọc sách được?”
“Ở thôn bên, học Cao phu tử.”
“Thật sao?”
“Triệu tỷ tỷ, ngươi nói, đọc sách thật sự khiến hài tử quy củ hơn.”
Triệu thị gật đầu:
“Đây là điều hiển nhiên.”
“Đa tạ Triệu tỷ tỷ, ta về sẽ bàn với nhà ta, đưa tiểu tử nhà ta đi đọc sách, trước là con khỉ quậy.”
“Ta a, chỉ mong hắn không quấy phá gà vịt là được.” Hồ Thúy Lan cười.
Nói tới hài tử, Triệu thị liền chuyện trò thân mật, đến cửa thôn vẫn còn lưu luyến.
Triệu thị ngày xưa mang theo hài tử, thân phận khó giao thiệp, giờ gặp người có thể nói chuyện cũng vui mừng.
“Triệu tỷ tỷ, ta sẽ tìm ngươi nói chuyện.”
“Đượca, hàng ngày ta ở nhà, ngươi tới là được.”
“Được.”
Triệu thị trở về, đưa đầu hoa cho Nhị Nha, Nhị Nha vui mừng. Lý thị nhìn khuê nữ được đầu hoa cũng vui mừng, hớn hở cảm tạ Triệu thị, hứa buổi tối giúp nàng rửa chén. Triệu thị cũng không từ chối.
Thẩm Đại Nha thấy màu đỏ trên đầu Nhị Nha cũng thích, Triệu thị cho nàng, nàng không cần, còn dẫm mấy đá khiến Triệu thị tức giận.
Vẫn là Lý thị không để ý, mắng Đại Nha một trận, Trương thị cũng ra mặt, cùng Lý thị mắng lại.
“Được được, ta biết ngươi là vì ta, hảo đệ muội đừng bận tâm.” Triệu thị cười:
“Đi, ta vào phòng, cho ngươi cùng Nhị Nha ăn điểm tâm.”
Trương thị thấy Lý thị không nói nữa, trong lòng đắc ý, nói với Đại Nha:
“Đây mới là khuê nữ của ta.”
Đại Nha được khen, mặt đỏ bừng, phá lệ kiêu ngạo.
Nhị Nha không rõ, Đại Nha không có đầu hoa, cũng không hiểu lại vui vẻ , nàng nếu là nhị nương khuê nữ, sẽ vui khi có điểm tâm và đầu hoa.
Triệu thị kéo Lý thị vào phòng, nói chuyện cảm kích, nhắc lại việc trước, Lý thị tuy lười, nhưng nhanh nhẹn, xua tay:
“Thuận tay thôi. Bánh bạch lần trước Thời Kim cho, cũng không quý lắm, Nhị Nha đói thì ăn, cũng không đáng bao nhiêu.”
“Được.” Lý thị gật đầu:
“Nhị tẩu, yên tâm, ngày sau ở nhà, ta che chở người, không bao giờ cãi nhau.”
“Được.” Triệu thị gật đầu:
“Ngày sau chúng ta hòa khí chút.”
“Vâng.”
Triệu thị đem điểm tâm của Lý thị, lại cầm đi tặng Thẩm lão thái thái:
“Nương, đây điểm tâm táo đỏ, tiểu nhị nói cố ý mua cho ngươi.”
“Ta già rồi, ăn gì cũng được.”
Triệu thị cười:
“Cũng là tiểu nhị hiếu thuận, mẫu thân cầm đi.”
Thẩm lão thái thái gật đầu:
“Được được, ngươi cùng tiểu nhị đều tốt.”
“Nương, đây là 50 văn tháng này.”
“Được, ta nhận.” Thẩm lão thái thái gật đầu:
“Ngày sau làm thêu, làm nửa ngày thôi, buổi tối hại mắt.”
Triệu thị gật đầu:
“Con hiểu, chỉ là đôi khi tiểu nhị quần áo phá, khó tránh khỏi phải khâu vá.”
Thẩm lão thái thái cũng không lo, dù tiếc tiền, nhưng nghe Triệu thị nói, cũng minh bạch, biết sẽ không làm lỗi.
“Được được, ta ngày sau không nói nữa.” Thẩm lão thái thái cười.
“Trong nhà dựa vào mẫu thân lo liệu, nguyên là ta không đúng, lần sau sẽ khâu vá ban ngày.”
“Vì hài tử, đều tốt cả, nương không nói nữa.” Thẩm lão thái thái cười.
Thẩm lão thái thái đưa một khối vải dệt:
“Cho con làm yếm.”
“Tốt quá, cảm ơn nương.” Triệu thị thật tình cảm kích, không ngờ lão thái thái lại cho nàng.
Thẩm lão thái thái cười:
“Lần sau đừng mua đồ cho ta nữa, để dành cho tiểu nhị.”
Triệu thị gật đầu:
“Tiểu nhị hiếu thuận, nếu con không mua nó còn nói con”
Thẩm lão thái thái cười:
“Ngươi a. Thích ăn dưa chua, buổi tối đệ muội làm dưa chua ăn.”
“Vâng, cảm ơn nương!” Triệu thị cười ha hả.
Trở về phòng, nhìn tấm vải, Triệu thị hé cười. Ngày xưa nàng tự chuốc khổ, về sau… sẽ không, không chỉ ở nhà, mà trong thôn cũng vậy.