Mang Theo Tiểu Phu Lang Bán Bánh Thi Khoa Cử

Chương 14

Chương 14: Đọc sách

 

Sáng sớm hôm sau, Thẩm lão thái thái như lệ thường luộc một quả trứng gà cho tôn tử. Thẩm Thời Kim khoác thư túi do mẫu thân may, cầm theo trứng gà, hớn hở theo đường nhỏ mà đến trường học.

 

Khi hắn tới nơi, trời mới vừa hửng sáng, học trò khác còn chưa ai đến. Thẩm Thời Kim lễ phép bước vào, chắp tay vấn an:

 

“Phu tử an.”

 

Cao phu tử khẽ gật đầu:

“Đến rồi.”

 

“Ân.”

Còn sớm ba mươi phút, đi vào ngồi trước đi.”

 

“Vâng, đa tạ phu tử.”

 

Thẩm Thời Kim cúi đầu, đặt túi xuống, ra ngoài ăn vội quả trứng, sau đó trở lại chỗ ngồi, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.

 

Chẳng bao lâu sau, có học trò khác đến. Người thứ nhất là một tiểu tử tròn trịa, mặt mày phúc hậu, vừa thấy Thẩm Thời Kim liền cười hỏi:

 

“Ngươi là người mới tới?”

 

“vâng.” Thẩm Thời Kim ngoan ngoãn gật đầu.

 

“Ta tên Thường Viễn, nhà ở trong thôn này. Ngươi chắc không phải người cùng thôn?”

“Ta ở Tiểu Mãn thôn.”

 

“Ồ, biểu cô ta cũng ở Tiểu Mãn thôn, ta từng đến đó rồi.” Thường Viễn hớn hở nói.

 

“Vậy lần sau ngươi đến, có thể tìm ta chơi.” Thẩm Thời Kim mỉm cười.

 

“Hảo!” Thường Viễn cười lớn.

 

Hắn lấy trong túi ra một chiếc bánh trắng mịn, bẻ đôi, đưa một nửa cho Thẩm Thời Kim:

“Nương ta làm, ngươi nếm thử đi.”

 

“Chính ngươi ăn đi, ta không đói.” Thẩm Thời Kim khẽ từ chối.

 

“Cầm đi, ăn ngon lắm.”

Thường Viễn nhét thẳng vào tay hắn. Bánh còn nóng hổi. Thẩm Thời Kim cảm kích gật đầu:

“Đa tạ.”

 

Hắn cắn một ngụm, bánh mềm xốp, hương vị ngọt dịu, liền gật đầu:

“Ăn ngon!”

 

“Ngon là tốt rồi.” Thường Viễn cười ha hả.

 

Sau đó lần lượt mấy học trò khác cũng tới. Đa phần lớn tuổi hơn Thẩm Thời Kim, nhưng đều hòa khí, chẳng hề bài xích hắn. Trong lòng Thẩm Thời Kim dấy lên mấy phần kính phục đối với Cao phu tử.


 

Kiếp trước hắn từng đọc sách ở trường trên trấn, học trò tuy nhỏ tuổi mà lòng dạ phức tạp, minh tranh ám đấu không ít. Hiện giờ nhìn lại, một phòng học trò chan hòa như sư huynh đệ, quả thật hiếm thấy.

 

Mấy đứa trẻ đều chăm sóc hắn. Giữa trưa ăn cơm, còn để Thẩm Thời Kim là người đầu tiên múc cơm. Các học trò ở đây đa phần đều ăn tại tư thục. Nhà không phải quá nghèo, vì để con chuyên tâm đọc sách, phụ huynh đều nguyện bỏ ra chút bạc. Cơm do Mã sư nương nấu, hương vị lại càng ngon.

 

Thẩm Thời Kim bưng chén, nhìn miếng thịt kho trong đó, từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ mà ăn.

 

Ăn ngon không? Sư nương làm là ngon nhất đấy.”

 

“Ân, ăn ngon.” Thẩm Thời Kim gật đầu.

 

Người vừa nói là Triệu Văn Hiên, học trò lớn tuổi nhất trong lớp. Hắn đối với các tiểu đệ rất chiếu cố, nhất là với Thẩm Thời Kim còn nhỏ.

 

“Ăn không đủ thì cứ nói, đừng sợ. Sư nương vốn dễ tính lắm.”

 

“Được, đa tạ Triệu đại ca.”

 

Triệu Văn Hiên nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng, ngoan ngoãn của Thẩm Thời Kim, liền ôn nhu nói:

“Đừng khách khí. Nếu có chỗ nào không quen, cứ nói với ta là được.”

 

“Vâng vâng.” Thẩm Thời Kim liên tục gật đầu.

 

Triệu Văn Hiên vốn là tôn tử của lý chính trong thôn, tính tình nhiệt tâm. Còn Thường Viễn vốn là tiểu quậy trong thôn, lúc mới đến cũng nhảy nhót chẳng yên. Nhưng từ ngày vào thư viện, dưới tay dạy bảo của Cao phu tử cùng Triệu Văn Hiên, nay đã trở nên ngoan ngoãn.

Người trong thôn đều khen Cao phu tử dạy học giỏi, có thể “trừ ba mối hại”. Ngày trước Thường Viễn ở trong thôn, cũng giống Chu Minh Triều, bị người ngại ghét chẳng ai ưa. Nay thì đã biết quy củ, trở thành đứa trẻ tốt.

 

Trong lớp còn hai học trò khác: một là Cố Tầm – con trai thợ săn Cố gia, một là Mạnh Nguyên – nhi tử Mạnh gia.

 

Cố Tầm thân thể cường tráng, tính tình nhiệt tình, thường giúp sư nương gánh nước, đôi khi còn đỡ tay dọn bàn ghế. Mạnh Nguyên thì ít lời, nói năng nhỏ nhẹ, song cũng hòa khí, chẳng gây hiềm khích với ai.

Mấy đứa trẻ cùng nhau ngồi ăn cơm. Tay nghề nấu nướng của Mã thị quả nhiên không tồi, Thẩm Thời Kim ăn liền hai bát cơm. Ăn xong, Cao phu tử cho bọn nhỏ nghỉ ngơi một chốc, buổi chiều lại tiếp tục đọc sách

back top