Mang Theo Tiểu Phu Lang Bán Bánh Thi Khoa Cử

chương 151

Chương 151 – Mùng Hai, Thanh Tuyền thôn

Mùng hai Tết, tại Thanh Tuyền thôn.

Nhị Nha nhìn sắc mặt tái nhợt của Chu Minh Triều, trong lòng thoáng dấy lên lo lắng.

“Minh Triều ca, huynh không sao chứ?”

Chu Minh Triều đang thất thần, nghe tiếng gọi thì quay sang nhìn Nhị Nha. Hắn trầm mặc một lát rồi khẽ cong khóe môi, giọng thấp nhỏ:
“Không có việc gì đâu, Duyệt Nhi muội muội.”

“Đây là tiền mừng tuổi ta chuẩn bị cho muội. Đáng lẽ hôm qua đã đưa, chỉ là hôm qua trong nhà nhiều người quá, chưa kịp.”

Nhị Nha mỉm cười:
“Chúng ta cùng lứa cả, Minh Triều ca không cần phải cho ta đâu.”

“Là ta… là ta thật lòng muốn tặng muội.” Minh Triều khẽ cười, trong mắt ánh lên chút dịu dàng.

Nghe thế, Nhị Nha cũng bật cười, nhỏ giọng đáp:
“Hiện giờ Minh Triều ca chuyên tâm niệm thư, người trong nhà nhiều bận rộn cũng là lẽ thường. Nếu ngày sau đỗ tú tài, cử nhân thì càng nhiều chuyện hơn nữa.”

“Nếu như… không đỗ thì sao?”

“A?” Nhị Nha tròn mắt nhìn hắn, ngẩn ra.

Chu Minh Triều vội cười, che giấu:
“Ta nói đùa thôi.”

“Minh Triều ca ca thông minh, nhất định sẽ đỗ mà.”

Nhị Nha mỉm cười:
“Năm nay huynh với tiểu nhị đều đi thi, ta hy vọng cả hai đều cao trung, mới là chuyện tốt.”

“Tiểu nhị vốn luôn thông minh, chẳng qua…” Chu Minh Triều khẽ lẩm bẩm.

“Minh Triều ca cũng thông minh, chắc chắn sẽ thành công.”

Nói rồi, Nhị Nha lấy từ tay áo ra một cái túi tiền màu xanh nhạt, phía dưới buông một sợi dây nhỏ xinh đẹp, vừa khéo léo vừa tinh xảo:
“Cái này là hôm qua ta đi cầu phù, nghe nói Văn Thù Bồ Tát phù hộ việc học, mong Minh Triều ca nhất cử cao trung.”

Chu Minh Triều nhìn túi tiền trong tay nàng, lòng thoáng run nhẹ. Rõ ràng là vật nhỏ, nhưng trông rất dụng tâm.

“Những thứ này… cũng chẳng có ích gì. Có người trời sinh vụng về, không được thì vẫn là không được thôi.” Hắn bật cười trào phúng.

“A?” Nhị Nha kinh ngạc, lo lắng gọi:
“Minh Triều ca?”

Chu Minh Triều nhìn nàng, chợt sực tỉnh, gãi đầu cười gượng:
“Ta hôm qua thức đêm đọc sách, hôm nay hơi choáng váng.”

“Nga.”

Hắn đưa tay nhận lấy túi tiền, khóe miệng khẽ nhếch:
“Có muội cầu phù cho ta, ta sẽ càng nỗ lực.”

Nhị Nha chú ý lúc hắn nhận phù, bàn tay lộ ra chút ửng đỏ. Nàng khẽ nhíu mày, nhanh chóng nắm lấy tay hắn, vén tay áo lên thì thấy trên cổ tay chi chít vết xanh tím.

“Minh Triều ca, cái này là sao vậy?”

Chu Minh Triều vội buông tay áo xuống, cười nhẹ:
“Không cẩn thận bị ngã thôi.”

“Ngã sao lại thành thế này? Có đau lắm không? Có còn chỗ nào khác bị thương không?”

“Không có.”

Hắn đứng lên, vội nói:
“Ta phải về đọc sách rồi. Duyệt Nhi muội muội, ta đi trước.”

“Minh Triều ca… huynh có tâm sự đúng không?”

“Không có. Một ngày niệm thư còn chẳng đủ, lấy đâu ra tâm sự?” Chu Minh Triều siết chặt dây túi tiền trong tay, giọng thấp nhỏ:
“Cảm ơn phù hộ của muội. Ta về đây.”

Ngoài trời tuyết rơi, con đường phủ trắng chưa ai dẫm qua. Theo lý, bước đi sẽ rất vững, vậy mà Chu Minh Triều lại loạng choạng mấy lần.

Nhị Nha nhìn bóng lưng hắn, trong lòng không yên. Minh Triều ca đã không muốn nói, nàng cũng chẳng biết hỏi sao.

Nếu tiểu nhị có ở nhà… Nhị Nha chợt lóe sáng trong đầu. Dù tiểu nhị đi vắng, nàng vẫn có thể viết thư cho cậu ấy. Chờ qua Tết, nàng nhất định sẽ viết thư, bảo tiểu nhị về xem một chuyến.


Ở Triệu gia, thêm ba ngày, Thẩm Thời Kim cùng mọi người cũng chuẩn bị trở về. Triệu Đại Hổ quả nhiên mua cho hắn ba con cá lớn, bảo Triệu thị chiên tạc sẵn để mang về.

Triệu thị thấy hơi nhiều, nhưng Thẩm Thời Kim cười nói:
“Mẫu thân yên tâm, hài nhi nhất định sẽ không để phí, đều ăn hết sạch.”

“Mẫu thân, để ta tạc đi, ta thích ăn nhất.”

Triệu thị bật cười:
“Được, được, được.”

“Mẫu thân, cả xương cá cũng chiên giòn đi, giòn tan ngon lắm.”

“Được, mẫu thân đều làm cho con.”

“Hì.” Thẩm Thời Kim nheo mắt:
“Biểu ca mổ cá, Tiểu Bảo đánh cá viên, cữu cữu nhóm lửa, còn ta… phụ trách ăn sạch thôi.”

“Hảo cái Thẩm Tiểu Nhị, toàn viện cớ lười nhác!”

“Biểu ca à, ta còn nhỏ, nhường ta chút đi. Bằng không sau này biểu tẩu vào cửa, ta sẽ mách ngươi đó.” Thẩm nhị nhe răng cười ranh mãnh.

“Biểu tẩu gì chứ.” Triệu Tiêu mặt đỏ bừng, lộ vẻ ngượng ngùng.

Vài ngày trước, Triệu Đại Hổ đã nhờ người mai mối, dẫn Triệu Tiêu đến gặp Diêu gia. Cha mẹ Diêu gia cũng thông tình đạt lý, thấy Triệu Tiêu tướng mạo không tồi, lại chăm chỉ, nên đồng ý. Bọn trẻ thì cứ để từ từ, không ép buộc.

“Giờ biểu tẩu chưa vào cửa, biểu ca càng nên thương huynh đệ. Sau này ta sẽ nói tốt cho ngươi, chẳng phải toàn vì ngươi sao?”

Triệu thị cười:
“Lười thì cứ thừa nhận, đừng viện đủ cớ.”

Thẩm Thời Kim nghiêng đầu nũng nịu:
“Mẫu thân, giữ lại cho con chút thể diện đi.”

Triệu Đại Hổ bật cười:
“Không sao, mấy đứa nhỏ đi chơi hết, để ta làm cũng được.”

“Ca ca, huynh cứ chiều hư bọn nhỏ như vậy.”

Thẩm Thời Kim lè lưỡi cười:
“Mẫu thân chỉ biết chiều biểu ca, chứ không thương con bằng cữu cữu.”

Triệu thị bất đắc dĩ:
“Cá viên còn ăn không đấy?”

“Ăn, ăn, ăn!”

“Mẫu thân, con ăn! Con không nói nữa.”

Thẩm Thời Kim cũng chịu khó cùng mọi người đánh cá viên. Triệu Đại Hổ lại mua thêm không ít đồ. Sáng sớm hôm sau, cả nhà họ thu xếp bao lớn bao nhỏ lên đường trở về.

Triệu Đại Hổ vốn định bảo Triệu Tiêu đưa bọn họ đi, tiện thể quen đường. Nhưng Thẩm Thời Kim uyển chuyển từ chối:
“Cữu cữu, biểu ca còn phải làm ăn, sắp tới Nguyên Tiêu rồi, kiếm thêm được một mớ. Con còn phải chờ chia phần, đừng để lỡ chuyện làm ăn.”

Câu nói láu lỉnh làm Triệu thị cùng Triệu Đại Hổ đều bật cười.

“Tiểu tham tiền.” Triệu thị trêu.

Triệu Đại Hổ ngẫm lại cũng có lý, liền thôi, không để Triệu Tiêu đưa.

Thẩm Thời Kim hiểu rõ, đi xe bò, xe ngựa mệt nhọc lắm, biểu ca hiếm khi rảnh rỗi, sao hắn nỡ bắt theo.

Nhìn bóng bọn họ xa dần, Triệu Tiêu khẽ thở dài:
“Tiểu nhị tính tình hoạt bát, nó đi rồi, trong nhà yên tĩnh hẳn, thật không quen.”

Triệu Đại Hổ gật đầu:
“Biểu đệ con còn truyền cả tay nghề làm bánh cho con. Con phải giữ gìn, đây là bản lĩnh mưu sinh. Nếu không phải người một nhà, sao nó nỡ dạy? Ngày sau nó niệm thư tốn kém, chúng ta càng nên giúp.”

Triệu Tiêu gật đầu:
“Con biết rồi cha, con nhất định sẽ cố gắng, cũng sẽ nhớ kỹ ân tình của cô cô và biểu đệ.”


Trên đường về, trong lòng Thẩm Thời Kim cũng thoáng trĩu nặng. Qua Tết rồi, lại phải quay về cuộc sống vùi đầu niệm thư. Viện thí ở ngay trước mắt, khoa cử lần nào cũng khiến người ta khổ sở, hắn thật không muốn trải qua thêm lần nữa. Cho nên… lần này, hắn nhất định phải nỗ lực, nỗ lực, rồi lại nỗ lực.

back top