Mang Theo Tiểu Phu Lang Bán Bánh Thi Khoa Cử

chương 152

Chương 152 Về Nhà

Thẩm Thời Kim và mọi người về đến nhà thì đã là giữa trưa. Trong nhà đã mấy hôm không có người ở, bếp núc, phòng ốc đều phủ một lớp bụi mờ xám xịt.

Triệu thị liền dẫn bọn nhỏ dọn dẹp quét tước cho sạch sẽ, sau đó mới chuẩn bị nấu cơm.

“Nương, con đi gọi Lục Khiêm ca về nhà ăn cơm có được không?” Thẩm Thời Kim nhỏ giọng hỏi.

“Tiểu Khiêm, nó không về nhà ăn tết sao?” Triệu thị hơi nhíu mày.

Thẩm Thời Kim gật đầu: “Không, hắn không về.”

“Vậy được.” Triệu thị cười nói: “Nương làm thêm vài món.”

“Hảo.” Thẩm Thời Kim cười: “Nương, con muốn ăn cá viên, nhớ phải làm nha.”

“Hảo, hảo, hảo, mẫu thân làm cho con.” Triệu thị dịu dàng đáp.

“Tiểu Bảo có muốn đi cùng ta không?” Hắn quay sang hỏi.

Ôn Dung lắc đầu: “Không, ta muốn đi tìm Hạo Nhi.”

Thẩm Thời Kim cười: “Được, vậy lát nữa ta qua đón ngươi.”

Ôn Dung nghĩ nghĩ, rồi lại lắc đầu: “Ta tự về được.”

Thẩm Thời Kim nhướng mày, cười nhẹ: “Không cho ta đi cùng sao?”

Ôn Dung do dự, khẽ giọng: “Ân.”

“Tại sao?”

“Ta đã là người lớn, không cần ngươi đưa đón, ta tự về được.” Ôn Dung cúi đầu, hai má đỏ lên.

“Nhưng ta muốn đưa cơ mà.”

“Cũng không cần!” Ôn Dung khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, trong mắt lấp lánh, thoạt nhìn vừa đáng yêu vừa vô hại.

“Được rồi, vậy ta không đi. Tiểu Bảo nhớ đi sớm về sớm.” Thẩm Thời Kim dịu dàng nói.

“Chỉ ở sát vách thôi, ta chắc chắn sẽ về sớm.”

“Hảo.” Thẩm Thời Kim cụp mắt, khẽ cười: “Vậy chúng ta cùng nhau ra cửa, được không?”

Ôn Dung do dự một chút, rồi gật đầu: “Được.”


Ôn Dung ôm đồ sang nhà bên cạnh, Hạo Nhi tròn xoe mắt kinh ngạc.

“Tiểu Dung ca, ngươi rốt cuộc đã về!” Hạo Nhi lao tới, ôm chầm lấy hắn.

Ôm mãi không buông, nếu không phải Ôn Dung đẩy ra, chắc còn ôm nữa.

Nhìn gương mặt nhỏ của Hạo Nhi gầy đi một vòng, Ôn Dung khẽ thở dài, xoa xoa má hắn: “Sao lại gầy thế này?”

“Tiểu Dung ca, ngươi không biết đâu, mấy hôm nay ca ca ta ép ta học chữ, ta khổ muốn chết…” Nói được một nửa, Hạo Nhi vội che miệng, lộ ra nụ cười lấy lòng: “Ca ca.”

“Ân.”

Ôn Dung cũng lên tiếng chào: “Viễn Ninh ca.”

“Đã về rồi, khi nào về vậy?”

“Hôm nay.”

“Thời Kim cũng về rồi sao?” Tô Viễn Ninh ôn hòa hỏi.

“Ân, hắn đi gọi Lục Khiêm ca, không ở nhà.” Ôn Dung đáp.

“Hảo.”

Hạo Nhi len lén nhìn ca ca, rồi quay sang Ôn Dung: “Ca ca, ngươi có phải bận học không, vậy ngươi đi đi, ta muốn nói chuyện riêng với Tiểu Dung ca.”

Mặt Hạo Nhi viết rõ tâm tư. Tô Viễn Ninh thừa biết hắn muốn lười biếng, nhưng mấy hôm dạy chữ cũng thật đau đầu, nên chỉ gật đầu: “Hảo.”

Đợi Tô Viễn Ninh vào phòng rồi, Hạo Nhi mới nhìn gói đồ Ôn Dung mang tới, không tin nổi: “Tất cả đều cho ta sao?”

“Ân.” Ôn Dung gật đầu: “Đều mua cho ngươi một ít.”

Trong bao to có điểm tâm, kẹo, cùng mấy món đồ chơi tinh xảo, đều là thứ trẻ con thích.

Hạo Nhi vừa nhìn đã sáng mắt, reo lên: “Tiểu Dung ca, ngươi thật tốt! Những thứ này ta chưa từng có, ngươi vào thành còn nhớ đến ta, ô ô ô… Tiểu Dung ca!”

Ôn Dung vội che miệng hắn, đợi yên tĩnh rồi mới xoa đầu: “Thích không?”

“Thích, thích!”

Hạo Nhi vội lấy bánh ngọt cắn một miếng, mùi thơm lan khắp miệng, mắt híp lại: “Ngon quá, ngon quá.”

“Cái kẹo này đẹp ghê, còn làm hình thỏ con, chỗ ta chẳng có.”

“Ân.”

“Tiểu Dung ca, ngươi tốt quá!”

“Ngươi thích là được, ta về nhà ăn cơm đây.” Ôn Dung cười, mắt cong cong.

“Hảo, chờ ta khoe khoang xong sẽ qua tìm ngươi chơi.” Hạo Nhi ôm viên kẹo thỏ, mặt đầy đắc ý.

“Ân.”


Bên này.

“U, đã về rồi à?” Lục Khiêm thấy Thẩm Thời Kim, liền cười.

Thẩm Thời Kim gật đầu: “Đương nhiên phải về, bằng không Lục Khiêm ca nhớ ta thì làm sao?”

“Đi đi đi, ai thèm nhớ ngươi.” Lục Khiêm giả bộ chê.

Thẩm Thời Kim cười: “Ta mang từ nhà cữu cữu về rất nhiều đồ ngon, có muốn qua ăn không?”

“Tất nhiên rồi, ta không khách khí đâu.” Lục Khiêm cười tươi.

“Vậy thì tốt, chứ ngươi mà khách khí… ta chỉ có thể đánh ngươi một trận thôi.”

“Không cho ngươi cơ hội này đâu.” Lục Khiêm đặt sách xuống, cười: “Đợi ta thay đồ.”

“Hảo.”

Thẩm Thời Kim đứng ngoài nhìn sân, thư viện thường ngày náo nhiệt, giờ tết đến, mọi người đều về, hiu quạnh hẳn.

Một lát sau, Lục Khiêm thay xong đồ, còn cầm theo ít đường trắng, thịt khô… Thẩm Thời Kim vừa nhìn đã hiểu, chắc đã có người tặng sẵn từ trước, nhưng hắn không nói gì.

Triệu thị chuẩn bị một bàn cơm lớn, Hạo Nhi khoe khoang xong cũng hí hửng chạy sang. Chỉ cần thêm một bộ bát đũa, Triệu thị đã vui vẻ đón cậu cùng ăn.

Cơm nước xong, Triệu thị lại bắt đầu phân đồ. Trong những thứ mang về có cả lễ cho phu tử của Thẩm Thời Kim, việc này tất nhiên phải đem biếu.

Bận rộn tới tận chiều tối mới xong.

Mấy vị phu tử trong thư viện vốn đã quý Thẩm Thời Kim, nay được lễ lạt càng thêm vui vẻ. Ngoài những gì Triệu thị chuẩn bị, Thẩm Thời Kim còn tự bỏ thêm, Triệu thị cũng không ngăn.

Sáng hôm sau, hắn dậy sớm đi chúc tết. Việc này thật vất vả, hết vòng thầy này tới thầy khác, mệt không kém thi cử.

Chỉ là… mấy ngày trước bận rộn buôn bán, sách vở vẫn còn nằm dưới đáy hòm.

back top