Mang Theo Tiểu Phu Lang Bán Bánh Thi Khoa Cử

chương 219

Chương 219: Đến Kinh Đô

Đến kinh đô, Thẩm Thời Kim nhập Hộ Bộ, đảm nhiệm chức Hộ Bộ lang trung, chính ngũ phẩm quan, chưởng quản thuế ruộng các tỉnh.

Hắn không ngờ tới. Ở Nguyên huyện đã bốn năm, vốn tưởng lên kinh đô sẽ phải “ăn không ngồi chờ”, không nghĩ lại trực tiếp được an bài vào Hộ Bộ.

Theo lẽ thường, quan viên ba năm thì thuyên chuyển, Thẩm Thời Kim ở Nguyên huyện đãi tới bốn năm, vốn tưởng bệ hạ sớm quên mất mình. Không ngờ, lần này lại một bước thăng hai cấp.

Vào Hộ Bộ, đồng liêu đều hòa khí, Thẩm Thời Kim cũng không kiêu ngạo, không nịnh nọt, xử sự dung hòa nên rất được lòng.

Hôm ấy, hạ triều về nhà, hắn thấy trước cửa có một cỗ xe ngựa, dáng vẻ xa hoa.

Trong lòng hắn đã đoán được đôi phần, song không nói gì, định vòng đường mà vào.

“Thẩm đại nhân, xin dừng bước!”

Thẩm Thời Kim xoay người, nhìn thấy người kia, liền lạnh nhạt nói:
“Tạ phu nhân, có việc gì sao?”

“Đại nhân còn nhớ rõ ta.”

“Cả đời này khó quên.” Hắn đáp, ngữ khí lạnh nhạt.

“Tiểu Bảo nhà ta khi ấy được người cứu trở về, đầy người thương xót, ta cả đời đều ghi nhớ.”

Thẩm Thời Kim cười lạnh:
“Năm đó còn phải cảm tạ phu nhân một phen ‘sinh ân’. Hiện giờ lại đến tìm, là muốn thế nào nữa đây?”

“Ta… ta khi ấy không biết hắn là hài tử của ta! Nếu biết, ta nhất định sẽ không…”

“Không cần hắn, rồi thương tổn hắn. Thế thì làm người qua đường, chẳng phải tốt hơn sao?”

“Hắn là cốt nhục của ta… ta muốn đền bù hắn.”

“Đền bù?”

Thẩm Thời Kim nhướng mày, lạnh lùng cười:
“Phu nhân có thể khiến Tiểu Bảo trở thành đại công tử Tạ phủ?”

Trong xe có tiếng người thấp giọng truyền ra:
“Nếu là việc ấy… ta sẽ tìm cách khác để đền bù hắn.”

Nghe xong, Thẩm Thời Kim bật cười khinh miệt:
“Nhà ta Tiểu Bảo chẳng thiếu thứ gì. Ngỡ đâu phu nhân có thể vì hắn mà từ bỏ thể diện Tạ gia. Hiện ra mới biết, cũng chỉ có thế…”

“Tạ phu nhân, việc năm xưa, xin hãy cùng Tiểu Bảo xóa sạch. Hắn là người trong lòng ta, ta có thể nhẫn. Nhưng nếu phu nhân còn dám trước mặt hắn mà khơi lại vết thương, thì thù cũ nợ mới, ta sẽ tính cùng một lượt.”

“Nay ta Thẩm Thời Kim tuy chức vị nhỏ, nhưng cũng chẳng hề sợ hãi. Nếu thật sự phải liều, đầu ta trọc thì há sợ bị nắm tóc. Chỉ không biết Tạ gia các ngươi có còn sạch sẽ được hay không.”

“Nhưng ta là mẹ ruột của Như Cẩm, ngươi đây muốn đoạn tuyệt hết thảy sao?”

Thẩm Thời Kim trào phúng:
“Tiểu Bảo làm việc, ta chưa từng can thiệp. Nhưng Tạ phu nhân đã hai lần gây thương tổn cho hắn. Nói đến Tạ gia, năm đó vì sao bỏ hắn đi? Nay lại muốn kéo hắn xuống vũng bùn?”

“Đừng để ta thấy ngươi nữa. Ta Thẩm Thời Kim chưa từng nói suông.”

Nói xong, xoay người bước đi. Vừa đến cửa, đã bị người ôm lấy.

“Tiểu nhị!”

“Ân?”

“Ngươi đã trở lại!” Ôn Dung tròn xoe mắt nhìn hắn, như một tiểu miêu ngoan ngoãn.

“Ân.”

“Ta muốn ăn gà nướng, ngươi dẫn ta đi mua được không?”

“Hảo, cho ngươi mua hai con.”

“Thật sao?” Ôn Dung chớp mắt, ngoan đến cực điểm.

Hai người nắm tay đi mua gà nướng, về nhà cùng cả nhà ăn. Ôn Dung một mình ăn hẳn một con, còn là Thẩm Thời Kim giúp hắn lọc xương.

“Mẫu thân, vì sao Tiểu Dung ca ca có thể một mình ăn cả con gà a?” Nguyện An ôm cái đùi gà, đôi mắt tràn đầy mong ngóng.

Triệu thị còn chưa mở miệng, Thẩm Thời Kim đã cười đáp:
“Bởi vì Tiểu Bảo là lễ vật mà trời cao ban cho ca ca, ca ca tự nhiên phải đối đãi thật tốt.”

Nguyện An chớp mắt, nghi hoặc hỏi:
“Thế còn ta, có phải cũng là lễ vật mà trời cao ban cho ca ca?”

“Tất nhiên rồi.”

“Chỉ là Nguyện An còn nhỏ, là tiểu lễ vật.”

“Vậy nên ta chỉ ăn đùi gà, vì đùi gà nho nhỏ sao?”

“Đúng vậy.”

“Được thôi, vậy chờ ta lớn, cũng phải ăn một con gà.”

“Hảo.” Thẩm Thời Kim khẽ cười.

Trong lúc ăn, hắn gắp rau xanh vào bát Ôn Dung:
“Cái này cũng phải ăn.”

Ôn Dung méo miệng nhỏ giọng:
“Ăn đậu hũ có được không? Ta không thích rau xanh.”

“Không thích cũng phải ăn. Ăn thịt nhiều không tốt cho thân mình.”

“…Hảo đi.”

Triệu thị cười chen vào:
“Tiểu nhị, bên vách Vương đại nhân mời Nguyện An qua chơi, có nên cho đi không?”

Thẩm Thời Kim nghĩ một chút:
“Đến kinh đô rồi, Nguyện An cũng nên đi ra ngoài giao tế. Nhưng bên người chưa có ai theo hầu, tốt hơn là mua một nha hoàn đi cùng, cho yên tâm.”

Nguyện An ngoan ngoãn gật đầu:
“Con thích Vương tỷ tỷ, tỷ ấy ôn nhu, con muốn đi.”

“Hảo. Nhưng nhớ, nếu Vương tiểu thư dẫn đi chỗ khác, ngươi không được theo. Ca ca không yên tâm.”

“Ân!”

Cơm xong, Thẩm Thời Kim cùng Ôn Dung về phòng.

Ôn Dung ôm lấy hắn, thở dài:
“Tiểu nhị…”

Thẩm Thời Kim vỗ nhẹ lưng y, ôn nhu nói:
“Hảo, đừng lo. Nàng sau này sẽ không đến tìm ngươi nữa.”

Ôn Dung khẽ chớp mắt:
“Ngươi biết… nàng tìm ta.”

“Ân. Nhưng ta tin Tiểu Bảo tự mình có lựa chọn. Nếu nàng còn đến, hãy nói với ta, ta sẽ thay ngươi giải quyết.”

Ôn Dung cười khẽ:
“Tiểu nhị, hôm nay ta không cao hứng, chưa đếm số tiền.”

“Vậy chúng ta cùng nhau đếm.”

Hai người lấy túi tiền nhỏ, cẩn thận xếp thành từng chồng.

“Năm trăm văn!”

“Chúng ta Tiểu Bảo thật lợi hại.”

Ôn Dung kiêu hãnh cong môi:
“Tự nhiên rồi! Hôm nay còn có người khen ta làm bánh ngon nữa.”

“Ân, ta cũng thấy bánh của Tiểu Bảo ngon nhất.”

Ôn Dung cười khanh khách. Nhưng Thẩm Thời Kim vẫn nhắc:
“Bày quán ngoài trời, gặp mưa gió sẽ bất tiện. Sao không thuê một cửa hàng?”

“Không cần! Có cửa hàng thì ngày nào cũng phải tới, ta lười. Bày quán thế này rất tốt, muốn đi thì đi, không muốn thì thôi. Tiêu tiền thuê cửa hàng lại phải lo kiếm về, phiền lắm.”

Thẩm Thời Kim bật cười:
“Ngụy biện.”

“Hừ, ta tự có đạo lý của ta.”

“Hảo hảo, Tiểu Bảo thích làm gì thì làm, có việc thì nói cho ta.”

Nhật tử ở kinh đô an nhàn. Thẩm Thời Kim công vụ nhẹ hơn lúc ở Nguyên huyện. Ôn Dung thì ngày ngày bày quán, lúc rảnh lại nghỉ ngơi.

Nguyện An dần trưởng thành, mười hai mười ba tuổi, đã thành thiếu nữ duyên dáng, nhiều người tới cửa hỏi. Triệu thị lo lắng, sợ thấp gả thì khổ, mà cao gả thì bị khinh.

Thẩm Thời Kim cười:
“Việc này nên hỏi Nguyện An.”

Nguyện An được gọi tới, nghe nhắc đến Vương gia Đại Lang, liền lắc đầu:
“Vương ca ca làm ca ca thì tốt, nhưng làm phu quân thì không được. Ta muốn phu quân coi ta là quan trọng nhất. Vương ca ca thì muội muội và việc luyện võ đều quan trọng hơn ta. Ta không muốn.”

Triệu thị nghe vậy, rốt cuộc yên lòng, cười bảo:
“Hảo, Nguyện An, tương lai nhất định tìm được một người giống ca ca ngươi, mẫu thân sẽ chẳng còn lo gì nữa.”

 

back top