Mang Theo Tiểu Phu Lang Bán Bánh Thi Khoa Cử

Chương 22

Chương 22: Bến tàu

“Nương, lát nữa chúng ta đi thăm Ôn Dung nhé.” – Thẩm Thời Kim nắm tay mẫu thân, ngoan ngoãn nói.

“Được, chờ nương bán khăn xong, rồi mua chút đồ ăn đã.” – Triệu thị dịu dàng đáp.

“Vâng ạ.” – Thời Kim gật đầu, trong lòng tràn đầy mong đợi.

Hai mẹ con đến cửa hàng quen. Chưởng quầy vừa thấy liền niềm nở:
“Ồ, tới rồi!”

Triệu thị mỉm cười:
“Mấy ngày nay có làm chút kim chỉ, phiền chưởng quầy xem giúp.”

Chưởng quầy là một nam nhân trung niên, người hơi béo. Thấy Thời Kim liền đưa quả cho cậu bé, rồi mới cẩn thận xem đồ.

Lần này Triệu thị mang tới mấy chiếc khăn tay và năm cái túi thơm. Chưởng quầy vừa nhìn vừa gật gù:
“Đẹp lắm, ta tin vào tay nghề của ngươi. Vẫn như cũ, khăn mười văn, túi thơm mười hai văn.”

Tính sơ qua, ông ta cười nói:
“Tổng cộng một trăm sáu mươi văn.”

Triệu thị gật đầu:
“Vâng.”

Chưởng quầy đưa tiền, rồi hỏi:
“Lần trước ta có nói chuyện kia, ngươi suy nghĩ thế nào rồi?”

Triệu thị hơi ngượng ngập:
“Ta cũng muốn thử, chỉ lo mình làm không tốt.”

Chưởng quầy cười:
“Ngươi khéo tay thế này, sao mà không tốt được. Tú nương ở đây không nhiều, nếu không phải vì ngươi đang có thai, ta đã mời ngay vào tú phòng hỗ trợ rồi. Thôi thì trước thử một bộ đi. Ta đưa vải mẫu, ngươi cứ theo đó mà may. Dù bán không được thì chính ta mặc cũng được.”

Triệu thị mỉm cười:
“Nếu chưởng quầy đã nói thế, ta cũng không dám từ chối.”

“Vậy lấy chút vải với kim chỉ đi. Làm tốt thì mang lại, còn không thì thôi, ta tin ngươi, khỏi cần thế chấp gì cả.”

“Được.” – Triệu thị gật đầu.

Chưởng quầy đưa vải vóc, kim chỉ rồi tiễn hai mẹ con ra cửa.

Thời Kim ôm vải, nắm tay mẹ, hớn hở nói:
“Mẫu thân thật lợi hại!”

Triệu thị cười xoa đầu con:
“Mẫu thân chỉ biết chút kim chỉ thôi. Sau này con đọc sách thành tài mới gọi là lợi hại.”

“Mẫu thân cứ yên tâm, hài nhi nhất định cố gắng.”

“Ừ.” – Triệu thị dịu dàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

 


 

Rời cửa hàng, hai mẹ con ghé ăn tiểu hoành thánh. Một bát hoành thánh trắng nõn, nổi lơ lửng vài cọng hành xanh, rắc thêm mè thơm.

Thời Kim cắn một miếng, da mỏng nhân ít nhưng canh lại ngọt, mè rang dậy hương. Cậu bé mắt sáng rỡ:
“Mẫu thân, ngon quá!”

“Ngon là được rồi. Sau này nương lại đưa con tới ăn nữa.” – Triệu thị nhìn con ăn ngon lành, trong lòng bao mệt nhọc vì những đêm thức thêu thùa bỗng hóa nhẹ tênh.

Ăn xong, hai mẹ con dạo quanh chợ. Triệu thị định mua thịt cho con, nhưng mang về tất sẽ phải chia cả nhà, nàng lại không nỡ. Đúng lúc thấy có người bán đùi gà nướng, năm văn một cái, nàng do dự một chút rồi mua hai chiếc.

“Con ngoan, mau ăn đi.” – Triệu thị mỉm cười đưa cho Thời Kim.

Thời Kim nhận lấy, nhưng lại nói:
“Nương, con để dành một cái cho Tiểu Dung.”

“Ngốc ạ, nương đã mua hai cái rồi.” – Nàng dịu dàng xoa đầu con.

“Nương không ăn sao?”

“Nương không đói.” – Triệu thị cười.

Thời Kim biết rõ nương nhường cho mình, bèn xé một miếng to, đưa đến tận miệng:
“Nương nếm thử đi, ngon lắm!”

Triệu thị cắn nhẹ một miếng, trong lòng ấm áp đến khó tả.

 


 

Ăn xong, hai mẹ con đi tới bến tàu. Nơi đây người đông chen chúc, kẻ bốc vác hò hét, gánh gồng ngược xuôi. Tìm một hồi lâu mới thấy Ôn Dung.

Thằng bé nhỏ thó, gầy gò, đang gồng gánh bao tải to hơn cả người.

“Ôn Dung!” – Thời Kim gọi. Nhìn cảnh ấy, lòng cậu chợt xót xa.

Ôn Dung quay lại, thấy Thời Kim thì sững sờ. Cậu bé chạy đến nắm tay bạn, trên tay Ôn Dung chi chít vết thương.

“Đau không? Mệt không?” – Thời Kim nghẹn giọng hỏi.

Triệu thị thấy thế bèn đến chào đốc công. Bà vốn có tướng mạo đoan trang, lời nói lại hòa nhã, nên đốc công vừa nghe đã vui vẻ:
“Thôi được, hôm nay cũng sắp tối rồi, cho nó nghỉ đi. Ngày mai hẵng quay lại làm tiếp.”

“Đa tạ đốc công.” – Triệu thị vội cảm tạ.

“Khách sáo gì, đứa nhỏ này chịu khó lắm, ta cũng quý.”

Thời Kim nhìn bạn:
“Ôn Dung, còn nhớ ta không?”

Ôn Dung lắp bắp:
“Tiểu… Nhị… ăn bánh bao…” Rồi cười ngây ngốc, để lộ mấy chiếc răng sún.

“Tiểu Nhị… đi… về nhà.” – Giọng nó ngọng nghịu.

Nghe hai chữ về nhà, mắt Thời Kim đỏ hoe, nước mắt suýt rơi, cố nén lại mới nở nụ cười:
“Còn nhớ rõ ta là được rồi.”

Ôn Dung gật mạnh.

Thời Kim lau tay bạn, rồi chìa ra đùi gà:
“Xem nè, ta mang cho ngươi đây.”

Mắt Ôn Dung sáng rỡ, lập tức cắn một miếng lớn.

“Ngon không?” – Thời Kim hỏi.

Ôn Dung gật đầu lia lịa, rồi chìa cho Thời Kim:
“Ăn.”

“Ta ăn rồi.” – Thời Kim lắc đầu.

Ôn Dung lại chỉ sang Triệu thị:
“Nương… ăn…”

Triệu thị nghe mà lòng chua xót. Đứa nhỏ dơ dáy này nào phải con nàng? Nhưng nó lại ngây ngốc nhận nàng làm nương.

“Nương ăn rồi, Ôn Dung cứ ăn đi.” – Thời Kim dịu dàng nói.

Ôn Dung ngoan ngoãn gật đầu:
“Tiểu Nhị không ăn, nương không ăn… Ôn Dung ăn.”

“Đúng rồi.” – Thời Kim mỉm cười.

Triệu thị khẽ bảo con:
“Đốc công nói Ôn Dung tạm nghỉ chiều nay. Chúng ta dẫn nó về nghỉ một lát nhé.”

“Vâng.” – Thời Kim gật đầu.

back top