Mang Theo Tiểu Phu Lang Bán Bánh Thi Khoa Cử

Chương 23

Chương 23: Ôn Dung 

Triệu thị dắt nhi tử cùng Ôn Dung đi vào quán cơm bên bến tàu.

“Lão bản, chúng ta có thể ngồi nhờ một lát chăng?”

Lão bản cười hiền hậu:
“Đương nhiên được rồi. Tiểu ngốc tử, đây là người nhà của ngươi tới thăm à?”

Ôn Dung thoáng trừng mắt nhìn, rồi quay đầu nhìn Triệu thị và Thẩm Thời Kim, tức giận đáp:
“Ta… không phải ngốc tử! Đây là… nương tới xem ta.”

Trong giọng nói còn mang theo chút kiêu ngạo trẻ con.

“Ồ, đây là nương ngươi?”

Lão bản liếc nhìn hai mẹ con Thẩm Thời Kim, ăn vận sạch sẽ, rồi lại nhìn sang Ôn Dung lấm lem, còn nhỏ tuổi mà phải theo bến tàu khiêng vác nặng nề. Trong mắt y ánh lên vài phần phức tạp.

Triệu thị nhanh nhẹn hiểu ra, liền mỉm cười giải thích:
“Đứa nhỏ này là bà bà trong nhà ta nhặt về, đầu óc có chút vấn đề, bởi vậy gọi ta là nương.”

Lão bản nghe vậy mới gật gù:
“Thì ra là thế. Xem ra các ngươi cũng coi như có lòng.”

Rồi cười mà nói:
“Ta đi rót cho các ngươi ít trà.”

“Đa tạ lão bản.”

“Khách khí gì chứ. Tiểu ngốc tử này tính tình hiền, siêng năng lắm, thỉnh thoảng còn giúp ta dọn dẹp khiêng vác. Đầu óc không nhanh nhạy, nhưng tâm địa thì tốt.”

Ôn Dung nghe được, vẫn cầm khư khư chiếc đùi gà, đôi mắt sáng rực.

Thẩm Thời Kim dịu giọng khuyến khích:
“Mau ăn đi, xem có ngon không.”

“Ân.” Ôn Dung gặm một miếng to, gật gù:
“Ăn ngon… ăn ngon!”

“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.” Thẩm Thời Kim cười hiền hòa.

Lão bản bưng trà lên, ngồi quầy vừa rót vừa trò chuyện:
“Ngày trước ta thấy xiêm y của tiểu ngốc tử dơ bẩn, định bảo hắn đưa cho ta giặt, thế mà nó nhất quyết không chịu, nói là nương giặt cho, đổi người khác thì nương sẽ tức giận. Thế là mặc cả đồ ướt, mấy hôm còn ho sù sụ.”

Ôn Dung nghe thấy, miệng cắn đùi gà, nghiêm túc đáp:
“Nương  giặt cho ta, không thể đổi. Đổi là nương giận.”

Thẩm Thời Kim nhìn y, trong lòng chua xót, khẽ trách:
“Ngốc hay không đây…”

Ôn Dung hiểu lầm, vội đỏ mặt cãi:
“Ta không phải ngốc tử!”

Thấy y nổi nóng, Thẩm Thời Kim vội dỗ:
“Hảo hảo hảo, Ôn Dung không ngốc.”

Triệu thị đứng bên cạnh cũng dấy lên thương cảm. Ban đầu nàng nghĩ Ôn Dung có thể giúp nhà kiếm thêm chút tiền công, liền thấy vui lòng. Nhưng giờ, thấy đứa nhỏ này gọi mình là nương, trong lòng lại càng đau.

“Đa tạ lão bản đã chiếu cố đến hài tử nhà ta.” Triệu thị ôn nhu nói.

“Nguyên lai tiểu ngốc tử tên Ôn Dung à. Nay ta mới biết.” Lão bản cười sang sảng.

Ôn Dung lúc đầu ăn rất nhanh, nhưng sau càng lúc càng chậm, cuối cùng còn giữ lại nửa cái đùi gà, muốn giấu vào ngực áo.

Thẩm Thời Kim vội ngăn lại:
“Ôn Dung, đùi gà dính dầu mỡ, bẩn lắm, đừng cất.”

“Không bẩn… không bẩn…” Đôi mắt Ôn Dung rơm rớm, lí nhí:
“Đùi gà… để dành cho nương với Tiểu Nhị ăn. Nương có thai, muốn… ăn…”

Thẩm Thời Kim nghẹn họng, Triệu thị nghe cũng xót xa.

“Được rồi,” Thẩm Thời Kim dỗ dành, “mẫu thân với ta đều đã ăn, giờ Ôn Dung cứ ăn đi.”

“Ăn rồi?” Ôn Dung hồ nghi.

“Ân.”

Ôn Dung cười ngốc nghếch:
“Thế thì ta để dành, tối đói bụng lại ăn. Đói bụng… đau đau.”

Rồi nhỏ giọng kể:
“Nương cho điểm tâm… bị nhị thúc đoạt mất! Nhị thúc bảo ta ngốc, không xứng ăn… còn đánh nữa.”

Triệu thị vừa nghe liền giận đến run, không ngờ lão Nhị lại giành đồ ăn với một đứa bé. Nhưng nàng cũng chẳng dám nói gì, bởi vốn không phải đại tẩu ruột thịt. Nếu để lão thái thái biết, chỉ thêm bị mắng chửi.

Ôn Dung lại móc trong ngực ra cái màn thầu đã mốc meo, đưa cho Thẩm Thời Kim:
“Mẫu thân ăn… Tiểu Nhị ăn.”

Chỉ thấy chiếc màn thầu xám xịt, lấm tấm lông mốc.

“Đốc công cho… ta không ăn, để dành cho mẫu thân, cho Tiểu Nhị.” Ôn Dung ngây ngô nói.

Triệu thị nhìn y, trong lòng càng nhói, hỏi mượn lão bản chậu nước, còn nhờ nấu nước nóng để giặt quần áo cho Ôn Dung. Nhìn thấy trên áo quần cũng vương vết mốc, ẩm ướt khó chịu.

Lão bản thương tình, lấy cho Ôn Dung bộ quần áo cũ của con trai mình. Triệu thị muốn đưa tiền nhưng y nhất quyết không lấy. Cuối cùng, Triệu thị chỉ đành ép để lại năm mươi văn nhờ lão bản thỉnh thoảng cho Ôn Dung chút đồ ăn, kẻo đứa nhỏ chịu đói.

Sau khi Ôn Dung thay áo quần sạch sẽ, cả người nhìn ngoan ngoãn hơn hẳn.

Triệu thị dịu dàng dặn:
“Ôn Dung, sau này có gì ăn cứ tự mình ăn trước, đừng cất giữ nữa. Để lâu sẽ hỏng mất, thật đáng tiếc.”

Ôn Dung ngẩn ngơ một hồi, rồi gật đầu:
“Đáng tiếc… không ăn được.”

“Đúng rồi đó. Cho nên nhất định phải ăn no, nhớ kỹ nhé.”

“Ân.”

Ôn Dung nghe lời, cười ngây ngô, để mặc Thẩm Thời Kim xoa đầu khen ngoan.

Khi trời đã về chiều, Triệu thị mua ít điểm tâm, để lại cho lão bản một phần gửi Ôn Dung, rồi dẫn con trai ra về.

“Nương…” Ôn Dung gọi với, đôi mắt đỏ hoe.

Triệu thị cắn răng quay lưng, chỉ thều thào:
“Nương sẽ lại tới thăm ngươi.”

“Tiểu Nhị…” Ôn Dung lại gọi, giọng đáng thương vô cùng.

Thẩm Thời Kim mím môi, gật đầu:
“Qua ít ngày, ta sẽ đón ngươi về nhà.”

“Đón… ta?” Đôi mắt Ôn Dung sáng lên, ngây thơ hỏi lại.

“Đúng vậy.”

Ôn Dung chần chừ, rồi gật mạnh:
“Quá mấy ngày… nương tiếp ta, Tiểu Nhị tiếp ta.”

“Ân. Nhất định không quên.”

Ôn Dung ngoan ngoãn quay đi, từng bước nhỏ dần xa, nhưng vẫn ngoái đầu nhìn mãi.

Nước mắt Thẩm Thời Kim rơi xuống:
“Nương…”

Triệu thị khẽ vỗ lưng nhi tử, giọng dịu dàng:
“Tiểu Nhị, ngoan ngoãn đọc sách, sau này chúng ta sẽ đưa Ôn Dung về nhà, có được không?”

“Ân.”

Cả hai im lặng trên đường về. Triệu thị tính toán phải kiếm thêm bạc, tích góp lo cho hài tử trong bụng và cả Tiểu Nhị. Còn Thẩm Thời Kim, kiếp này trọng sinh, lòng chỉ muốn kiếm tiền, đưa Ôn Dung trở về, bù đắp cho người đã vì mình mà mất mạng ở kiếp trước.

Hai người vừa về đến nhà, Lý thị cười nói:
“Về rồi à, ta có phần cơm để lại cho các ngươi, mau đi ăn đi.”

Triệu thị biết rõ tâm tư nhỏ của Lý thị, liền cười đáp:
“Cảm ơn nhị thẩm, đây là ta mua ít điểm tâm, mang cho Nhị Nha nếm thử.”

Lý thị cười hì hì:
“Ha ha, vẫn là nhị tẩu hào phóng nhất.”

Trong lòng Lý thị hiểu ngay, Triệu thị lần này lên chùa chắc chắn đã được chỗ tốt gì đó. Vốn dĩ mẹ chồng đã bảo để cơm lại, mà cố ý dặn ở đây, chính là muốn nhân dịp lấy được chút lợi.

back top