Mang Theo Tiểu Phu Lang Bán Bánh Thi Khoa Cử

Chương 40

Chương 40 – Ở cữ xong

Triệu thị biết rõ, trong chuyện này nàng chỉ có thể cười lạnh. Nàng suýt nữa mất mạng, còn Trương thị thì chỉ bị phạt quỳ, vậy mà con của ả còn đường đường được phép đặt tên cho khuê nữ nàng, gọi là Thẩm Tiệm.

Dẫu không từng học chữ, Triệu thị cũng hiểu chữ tiệm ấy chẳng phải ý hay.

Qua hai ngày, thân thể Triệu thị khá hơn đôi chút. Nàng nhìn bạc vụn trong tay, lấy ra hai trăm văn đưa cho Lý thị:

“Đệ muội, ta không nói lời thừa. Nếu không có Nhị Nha, e rằng ta đã chẳng còn mạng này. Từ nay Nhị Nha chính là khuê nữ thân của ta. Hai trăm văn này chẳng nhiều nhặn gì, xem như một chút lòng thành.”

Lý thị vội xua tay:
“Ai u, tẩu tử, khách khí làm chi.”

Triệu thị nghiêm giọng:
“Ngươi cứ nhận, ta còn có việc phải nhờ ngươi.”

Lý thị vui vẻ:
“Thế thì ta cầm, tẩu tử cần ta giúp chuyện gì cứ nói.”

Triệu thị cười, đưa thêm một chuỗi tiền:
“Ta hiện giờ thân mình chưa tiện, nhiều khi đói bụng. Phiền đệ muội thỉnh thoảng làm cho ta chút đồ ăn. Bạc này, ngươi giúp ta mua trứng gà.”

Lý thị cười tươi:
“Được, chuyện nhỏ, để ta lo.”

Nói rồi, trong lòng hớn hở, nàng đem bạc đi mua trứng gà.

Triệu thị nhìn khuê nữ nhỏ bé đang mút tay, mỉm cười nói:
“Còn chưa đặt tên cho Tiểu Bảo. Ngoan bảo, con học chữ, con đặt cho muội một cái tên đi.”

Thẩm Thời Kim nhìn muội muội bé bỏng, nghĩ ngợi rồi nghiêm túc nói:
“Con chỉ mong muội muội cả đời bình an vui vẻ. Vậy đặt tên là Nguyện An – Thẩm Nguyện An, được không nương?”

Triệu thị lặp đi lặp lại cái tên, rồi gật đầu mỉm cười:
“Không tồi, tên này hay. Ta chỉ mong cả con lẫn Tiểu Bảo đều bình an.”

Đặt tên chính là gửi gắm lời chúc phúc đầu tiên cho đứa nhỏ. Thẩm Thời Kim nhìn muội muội, nhớ về kiếp trước, thầm thì trong lòng: “Bình bình an an.”

Lý thị đi chợ về, ngoài trứng gà còn mua thêm rượu nếp than, nấu cho Triệu thị bồi bổ.

Cố Tầm nghe tin Triệu thị sinh con, cũng mang chút thảo dược rừng tới tẩm bổ. Thời Kim biết thân mẫu cần, nên không từ chối, lại còn cảm tạ rồi đem về. May là do chính hắn mang về, nên Thẩm lão thái thái không gây khó dễ. Đồ ăn bổ, cả nhà cùng ăn, nhưng phần chính vẫn để Triệu thị dùng. Thỉnh thoảng Lý thị vụng trộm nếm chút, cũng không sao.

Một tháng ở cữ, nhờ có Lý thị chăm sóc, Triệu thị không chỉ dưỡng sức mà còn mập thêm đôi phần.

Dù ở cữ, nàng cũng không buông việc thêu may. Quần áo đã làm xong từ trước, chỉ vì thân thể không khỏe mà chậm ngày giao.

Vừa ra cữ, Triệu thị liền lên chợ.

Tiệm vải chưởng quầy thấy nàng thì cười:
“Lâu rồi không gặp, ta đoán ngươi chắc đi sinh rồi.”

Triệu thị ngượng ngùng:
“Chưởng quầy, thật xin lỗi, lần này ta tới hơi muộn.”

“Không sao, không tính muộn đâu. Lấy quần áo ra cho ta xem nào.”

Triệu thị liền lấy quần áo đã may xong đưa lên. Chưởng quầy nhìn kỹ, đường may khít, thêu hoa tinh xảo, tay nghề vẫn y như xưa. Thử mặc, còn thấy thoải mái hơn trước.

Triệu thị mỉm cười:
“Ta thấy vai chưởng quầy hơi rộng, nên lót thêm mảnh vải nhỏ ở giữa, mặc sẽ vừa vặn hơn.”

Chưởng quầy gật gù:
“Nguyên lai là vậy. Không tồi! Đây, ta trả tiền công cho ngươi.”

Rồi cười nói tiếp:
“Quần áo nam thì ta trả ngươi hai trăm văn một kiện, nữ trang thì ba trăm văn. Nếu làm tinh xảo, ta còn trả thêm.”

Triệu thị hơi ngập ngừng:
“Chưởng quầy, ta có thể làm được sao?”

“Được chứ, tay nghề ngươi không ai bằng.”

“Vậy ta thử xem.”

Chưởng quầy gật đầu:
“Được. Ta lấy ba kiện, nửa tháng một kiện. Có đúng hẹn không?”

“Yên tâm, chưởng quầy.”

Triệu thị nhận vải cùng bạc, còn được cho thêm mớ vải vụn. Tổng cộng lần này nàng cầm về ba trăm văn.

Trên đường về, nhìn cảnh chợ náo nhiệt, Triệu thị do dự một lát rồi mua thêm một trăm văn bông, hai cân thịt, ít bánh trái, cùng ít đường mạch nha mới quay về.

back top