Chương 49: Bán lương thực
Vào đông, thời gian ra ngoài ngày càng sớm. Mỗi sáng, trên mặt đất đều phủ một lớp sương hoa.
Thẩm Thời Kim bước trên mặt đất còn nghe rõ tiếng “hoạt hoạt” dưới chân, Ôn Dung mỗi ngày đều theo Thẩm Thời Kim đi niệm thư.
Thẩm Thời Kim liền nhường cho Ôn Dung một nửa màn thầu, khi trở về, đôi khi cậu bé về thẳng nhà, đôi khi lại đứng bên vách nghe Cao phu tử giảng bài. Rồi sau đó… ngủ gà ngủ gật.
Thẩm Thời Kim truyền lời đồn ra, vẫn có nhiều người nghe theo, nhưng cũng có vài người không muốn nghe. Hắn không ép buộc, hắn chỉ là một người bình thường, chỉ có thể làm những gì trong khả năng, phần còn lại đành tùy duyên.
Thẩm Thời Kim và Ôn Dung đều mặc áo bông thật dày. Triệu thị nghe nhi tử nói, trong nhà còn nhiều bông dư thừa. Chăn màn trong nhà cũng tăng thêm, Thẩm Thời Kim cùng Ôn Dung ngủ chung. Ôn Dung người hơi lạnh, Thẩm Thời Kim liền cấp chăn ấm, ngủ đến nửa đêm thì nóng hầm hập.
Ban đầu, Ôn Dung còn không quen, sau vài đêm, câụ trực tiếp ôm Thẩm Thời Kim ngủ, quấn quýt như con bạch tuộc. May mà cậu không có tật xấu, cũng không dời chăn, Thẩm Thời Kim đành để vậy.
Ở tư thục, Thẩm Thời Kim cũng nhắc nhở mọi người: trong nhà lương thực không cần bán.
“Nhà ta cũng nói vậy,” Triệu Văn Hiên nhỏ giọng bảo, “có lão thần tiên báo, năm nay đại tuyết, vẫn nên lưu trữ lương thực. Các ngươi cũng nên chú ý.”
Cố Tầm cười: “Nhà ta có dã hóa, đợi Tết bán, cũng không bán sớm đâu.”
“Đúng, giữ lại mới an toàn,” Thẩm Thời Kim cười. “Hôm nay ăn thịt cũng sẽ được.”
Cố Tầm gật đầu: “Đúng vậy, ta về nói với cha mẹ.”
Mạnh Nguyên thở dài: “Nhà ta cũng có nhiều lương thực, nhưng trong thôn có người thu mua. Cha mẹ bọn họ tưởng bán đi, giá cao hơn ngày thường nhiều.”
Thẩm Thời Kim nghe, nhớ đến Mạnh nguyện tỷ tỷ ở trấn trên, biết nhà họ không thiếu tiền, liền nhắc:
“Về khuyên cha mẹ ngươi, đầu xuân bán cũng được, không cần bán sớm.”
Thẩm Thời Kim thở dài:
“Thương nhân thật sự rất thông minh, họ sẽ không dậy sớm mua nếu không có lời. Nếu đại tuyết thật sự xảy ra… không biết có bao nhiêu người sẽ đói.”
Mạnh Nguyên gật đầu: “Đúng vậy, nhưng ta cũng nhắc cha mẹ, giữ lại lương thực chắc sẽ đủ qua đông.”
Thẩm Thời Kim gật đầu:
“A nguyên, về nhà nhắc cha mẹ, đừng bán, kiếm tiền là chuyện nhỏ, vạn nhất gặp đại họa, đói chết người thật sự.”
“Ân,” Mạnh Nguyên gật đầu.
Chu Minh Triều cười: “Nhà ta chưa bán lương thực, mẹ còn bảo bà ngoại cũng đừng bán.”
“Nhưng tuyết rơi đẹp, có thể chơi được.”
“Đúng, nhưng đừng rơi quá dày, không thì không đi niệm thư được,” Triệu Văn Hiên bổ sung.
Thẩm Thời Kim nhìn ngoài cửa, bông tuyết bay, là lần đầu tiên hắn chứng kiến, mọi người đều mới lạ.
Mọi người ra ngoài chơi, bọn trẻ vui đùa trong tuyết. Cao phu tử cũng rảnh rỗi, buổi chiều chưa cho học trò đi học, vừa đánh đàn vừa dạy các em luyện tập.
Bên ngoài bông tuyết bay, bên trong tiếng đàn du dương, bọn trẻ nhìn tuyết trắng rơi, lòng lại bình yên lạ thường.
Đại gia học xong, chuẩn bị về nhà. Mã thị thấy tuyết rơi, liền nướng khoai lang đỏ cho bọn nhỏ:
“Nóng hầm hập, mau ăn đi.”
“Oa, sư nương, khoai lang đỏ!” Chu Minh Triều vui sướng.
Mã thị cười ôn nhu: “Vừa mới nướng xong.”
“Oa, cảm ơn sư nương!”
Mã thị phát khoai cho bọn nhỏ, rồi cầm một cái khoai, dùng muỗng đào ra từng phần nhỏ, đưa chén nhỏ cho Cao phu tử cầm.
Thẩm Thời Kim cầm khoai nóng hầm hập, bên trong phu tử đánh đàn, bên ngoài sư nương nướng khoai. Nhìn tựa như phu tử lo cao sơn lưu thủy, sư nương lo củi gạo mắm muối.
Phu tử không nói lời, trong nhà sống cũng nhàn nhã, dù thay quần áo cũng cần sư nương giúp, nhưng sư nương vui vẻ chịu đựng.
Thẩm Thời Kim thầm nghĩ, phu tử dù lười biếng, nhưng sư nương lại yêu thương hết mực.
Cầm khoai lang đỏ, Thẩm Thời Kim cười:
“Cảm ơn sư nương.”
Mã thị ôn nhu: “Hôm nay tuyết rơi, về nhà tiểu tâm chút.”
“Ân,” Thẩm Thời Kim và Chu Minh Triều gật đầu.
Trở về phòng, hắn nghe tin nãi lão đem lương thực bán, trong lòng bất đắc dĩ.
Hắn đã nhắc nhở mọi người trong nhà không bán, nhưng nãi không nghe, Triệu thị thở dài:
“Ta khuyên nãi ngươi, nãi nói… cha ngươi không về, bán lương thực để gửi tiền cho đại ca, ta cũng bất lực.”
Thẩm lão nhị lẩm bẩm vài câu, bị nãi mắng. Triệu thị bất đắc dĩ, nàng không thể quản hết. Trong mắt lão thái thái, cả gia đình đều không bằng đại nhi tử.
Thẩm Thời Kim nhìn nãi quét tuyết, thở dài, nhỏ giọng nói:
“Nương, đồ vật trong phòng, ngàn vạn đừng để họ biết.”
“Ân, nương hiểu.” Triệu thị không phải ngốc.
Triệu thị nghe thấy gió lớn ngoài cửa, khuyên nãi chờ tuyết ngừng quét, không ngờ… vẫn bị mắng.
Thời tiết càng lạnh, lần thứ hai lại có người thu lương thực, Thẩm lão thái thái không phản đối, vẫn bán không ít.
Thẩm lão nhị tức giận, thấy lương thực trong nhà đủ ăn bao lâu, mà sắp hết, lại nghe đồn đại khiến hắn càng bực.
“Nương, nếu lại bán lương thực, ta phân gia, đi sống riêng.” Thẩm lão nhị cứng rắn.
Thẩm lão thái thái vỗ nhị tử, nhỏ giọng:
“Hiện giờ, giúp ca ca ngươi, sau này ca ca làm quan, ngươi cũng có thể dựa vào.”
Thẩm lão nhị suy nghĩ, gật đầu:
“Hảo, nương… nhưng nhà bán lương thực, ta muốn ăn thịt.”
Thẩm lão thái thái gật đầu: “Được, nương đi mua cho ngươi.”
“Vẫn là nương thương ta nhất.”
Thẩm lão thái thái ôn nhu: “Nếu không thương ngươi, ai thương đây? Ca ca muốn niệm thư, nương chỉ có ngươi.”
Thẩm lão nhị vỗ ngực: “Nương, yên tâm, nhất định sẽ có.”
“Hảo, ta chờ ôm tôn tử.” Thẩm lão thái thái cười.
Hai mẹ con vui vẻ, Lý thị không nói gì thêm. Nàng trộm về nhà mẹ đẻ, bảo họ không bán lương thực, nhờ đồn đãi ngoài thôn.
Thẩm lão thái thái kiếm tiền cho yên tâm, nhà mẹ đẻ có lương thực mới an tâm.
Lý thị nghĩ, thôn bán nhiều, nhà bọn họ không bán cũng tốt.
Cuối cùng, Thẩm gia không thể ngăn, mọi người chỉ chờ giá lương thực giảm xuống. Thẩm Thời Kim nhìn tình hình trong nhà, không quản, chỉ thấy mẫu thân đem tiền đổi thành bông và lương thực ăn.
Hồ Thúy Lan mua theo Triệu thị, mọi người trong thôn thấy vậy cũng tin tưởng.
Ban đầu nghe đồn, có người định bán lương thực, nhưng sau giá tăng, nhiều người nhịn không bán. Đại bộ phận vẫn giữ lại, không bán.