Chương 48 – Đồn đãi
Triệu thị ngày càng quen tay trong việc may vá, kiếm được không ít bạc, hiện trong tay cũng tích góp được gần hai lượng bạc.
Nguyên bản nàng tính để dành, một phần chuẩn bị làm quà nhập học cho tiểu nhị, phần khác để Đại Nha có chút hồi môn.
Nhưng Thẩm Thời Kim biết trong tay mẫu thân có tiền, liền năn nỉ nàng mua thêm bông. Triệu thị nghĩ, bông vải mua về thì mai sau làm quần áo cũng dùng được, nên liền đáp ứng, mua khá nhiều.
Thẩm Thời Kim còn khuyên mẫu thân mua ít lương thực, thêm chút quả khô, đường mạch nha…
Ban đầu Triệu thị nhất định không chịu:
“Ngốc hài tử, bông còn có thể may thành áo đem bán, mấy thứ kia thì tiêu tốn, giữ lại cũng chẳng ích gì.” Nàng ôn nhu khuyên.
Thẩm Thời Kim nhìn tuyết ngoài trời, hạ giọng nói:
“Mẫu thân, đều đồn năm nay sẽ có đại tuyết, chúng ta nên lo xa một chút. Nếu thật sự đến lúc không còn cơm ăn, nãi có để dành thì cũng chỉ giữ cho hai ca nhi tử thôi. Còn nương, Đại Nha, tiểu Nguyện An… chỉ sợ chẳng được chia phần.”
Triệu thị hơi suy nghĩ, lập tức hiểu rõ. Quả thật, nếu lão thái thái có giữ lại chút lương, chắc chắn chỉ ưu tiên con trai.
“Nương, gần đây con cứ mơ thấy tuyết lớn, cả nhà đều đói bụng… con sợ lắm.”
“Ngốc tử, mộng vốn thường trái ngược.” Triệu thị dịu dàng đáp.
Thẩm Thời Kim vẫn năn nỉ:
“Nhưng chuẩn bị trước cũng chẳng thiệt. Nếu không dùng đến, sau này ta cùng nương lặng lẽ đem bán lại, coi như mua một cái an tâm.”
Triệu thị nghe cũng xuôi xuôi. Nhi tử tuy còn nhỏ, nhưng lời nói đâu vào đó. Nghĩ đến cảnh ngày sau nếu thật sự chẳng còn hạt cơm, mẫu tử bọn họ e rằng chẳng ai đoái hoài, trong lòng liền run sợ.
Cuối cùng nàng gật đầu:
“Tiểu nhị, ngươi nói đúng, nương nhớ kỹ.”
Thẩm Thời Kim lại nhìn muội muội đang ngủ say, nhỏ giọng:
“Nương, mua thêm chút bột gạo, nấu cháo loãng cho Nguyện An. Đại nhân còn có thể chịu đói, tiểu oa nhi thì không.”
Triệu thị nghe vậy, càng thêm thương con, liên tục gật đầu.
Nàng dần bị lời Thời Kim thuyết phục, âm thầm mua thêm lương thực, giấu cùng bông vải, không cho ai biết. Lúc đi chợ bán thêu thùa, nàng lặng lẽ đem chút gạo, quả khô, mạch nha mang về cất. Đều là loại có thể để được cả mùa đông, không lo hư hỏng.
Nếu đổi lại người khác, hẳn đã cho rằng Thời Kim đầu óc có bệnh, chỉ Triệu thị mới hết lòng chiều theo nhi tử.
Mùa đông càng lúc càng sát, trận tuyết đầu tiên rơi xuống. Vừa khéo hôm ấy Thẩm Thời Kim được nghỉ tắm gội, liền xin mẹ ít tiền đồng, rồi cùng Ôn Dung ngồi xe bò lên tập.
Bông tuyết rơi xuống, mềm mại như ngọc dưới ngòi bút thi nhân, nhưng trong mắt Thẩm Thời Kim, những hạt tuyết nho nhỏ ấy cũng có thể “đè chết” người, nhất là dân quê dựa vào trời mà ăn.
Hắn thầm nghĩ: Dù có làm được hay không, ta cũng phải thử. Nếu thật sự chẳng cứu được ai, thì cũng không hổ với lương tâm.
Lên tập, Thẩm Thời Kim mua mấy gói kẹo, điểm tâm, rồi dẫn Ôn Dung đến chỗ đám hài tử tụ tập.
Chẳng mấy chốc, bọn trẻ đã vây quanh, mắt tròn xoe nhìn hai người ăn bánh ngọt.
“Cái gì mà nhặt được điểm tâm a?” – một đứa tò mò.
Thẩm Thời Kim ra vẻ phòng bị, nghiêng đầu thì thầm:
“Không nói cho ngươi đâu.”
Đám trẻ càng nhao nhao xin xỏ. Cuối cùng, hắn “miễn cưỡng” gật đầu:
“Thôi được, nhưng các ngươi phải hứa, không được nói cho người lớn biết.”
“Chúng ta thề!” – cả bọn đồng thanh.
Thẩm Thời Kim bày vẻ ngây thơ:
“Có một lão đạo sĩ cho ta. Ông ấy bảo năm nay sẽ có đại tuyết, đói chết người. Ông kêu ta về nói cho người trong nhà biết, nhưng tuyệt đối không được nói lung tung, rồi cho ta chỗ điểm tâm này.”
“Thật hay giả vậy? Đạo sĩ vì sao lại cho ngươi bánh?”
“Ta cũng không biết. Lão còn dặn, nếu ta tiết lộ lung tung thì trời sẽ đánh ta. Các ngươi ngàn vạn lần đừng nói a.”
Đám trẻ mặt biến sắc, liên tục gật đầu. Có đứa còn thì thầm:
“Hẳn là thần tiên rồi, nếu không thì sao có tiền mua nhiều điểm tâm thế.”
“Đúng đúng, thần tiên đó! Ta không dám kể với nương đâu, lỡ bị sét đánh thì sao.”
Nhìn đám nhỏ ăn xong điểm tâm, ai nấy đều chạy một mạch về nhà, Thẩm Thời Kim khẽ nhếch môi cười:
Đối phó tiểu oa nhi, chỉ cần nói đây là chuyện tuyệt đối không được truyền ra, thì bảo đảm truyền khắp thôn.
Quả nhiên, trên đường về hắn đã nghe người ta kháo nhau:
“Có lão thần tiên nói, năm nay đại tuyết, sợ rằng đói chết người.”
Nghe giọng người ta kể còn thêm mắm dặm muối, y như thật. Nếu không phải chính mình là nguồn gốc, có lẽ Thẩm Thời Kim cũng tin.
Trong lòng hắn khẽ thở phào: Ta chỉ là một hài tử nhỏ bé, không làm được đại sự, nhưng ít nhất có thể làm đến vậy.
Về đến nhà, thấy mẫu thân đang ngồi chuyện trò với Lý thị, hắn liền cười chào rồi đi học bài.
Lý thị cười khen:
“Tiểu nhị nhà ngươi so với lão đại còn biết cố gắng hơn, sau này nhất định có tiền đồ.”
Triệu thị chỉ cười: “Còn nhỏ thôi, chưa biết được.”
Hai thím dần thân thiết, từ chuyện con cái, đến Đại Nha, đến hồi môn, đến công việc trong nhà… đều có thể tâm sự. Triệu thị không ngờ, từ chỗ từng chê Lý thị lười biếng, nay lại thành chỗ dựa tình cảm.
Buổi tối, Thẩm Thời Kim lặng lẽ kể lại lời đồn cho mẫu thân nghe. Triệu thị càng nghĩ càng cảm thấy có lý, nhất là bên ngoài cũng đang truyền tai, liền sinh tin tưởng. Sau lại còn dặn Lý thị nhắn nhà mẹ đẻ chuẩn bị thêm ít lương.
Lý thị than:
“Ta cũng đã nói với nương ta rồi, còn bị mắng một trận, bảo là nghe lời đồn nhảm. May mà huynh đệ ta hiểu chuyện, lương thực trong nhà chưa đem bán.”
Triệu thị gật đầu:
“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nếu thật sự có đại tai…”
Lời chưa dứt, cả hai đều trầm ngâm, rồi cùng nhau khẽ thở dài.