Mang Theo Tiểu Phu Lang Bán Bánh Thi Khoa Cử

Chương 51

Chương 51 Ăn gà 

Ngoài trời tuyết đã đóng dày, phủ trắng xóa cả lối, người trong Thẩm gia nửa tháng nay đều chẳng ra khỏi cửa, cũng không biết trong thôn tình cảnh thế nào.

Chỉ có điều, Thẩm lão thái thái càng lúc càng thường mắng chửi, giọng điệu ngày một gay gắt. Triệu thị cũng rút được chút khôn khéo, đem điểm tâm và thức ăn giấu kỹ, toàn bộ đặt dưới giường thấp của Thẩm Thời Kim.

Phòng mẹ con nàng vốn nhỏ hẹp, phía dưới đã để đầy giấy bút cùng mực của Thời Kim, nay lại chèn thêm đồ ăn nên càng lộn xộn. Nhưng có vậy nàng mới an tâm. Bên ngoài, nàng còn giăng thêm mấy lớp bông để che chắn.

Bữa cơm trưa, Thẩm lão thái thái sai Triệu thị đi rửa chén, còn mình thì lén lút vào phòng nàng lục soát.

Tự nhiên chẳng tìm thấy gì. Thẩm Thời Kim đã sớm đứng chặn ở cửa, còn cố ý gọi to:

– “Nãi!”

Tiếng gọi bất ngờ khiến Thẩm lão thái thái giật mình, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.

– “Ai u, ngươi đứa nhỏ này, làm ta sợ nhảy dựng!”

– “Nãi, người vào phòng chúng ta làm gì vậy?”

Thẩm lão thái thái đảo mắt nhìn giường Nguyện An, vội cười gượng:

– “Ta tới xem tam nha thôi.”

– “À, thì ra là vậy.” Thẩm Thời Kim giả bộ ngây thơ gật đầu.

Lão thái thái híp mắt, tủm tỉm cười hỏi:

– “Tam nha dạo này béo tốt hơn rồi, nương ngươi cho nó ăn gì đó?”

Thời Kim thẳng thắn đáp:

– “Không có gì đâu, toàn uống sữa cả. Nãi trong nhà có gì thì cho Nguyện An ăn đi, dạo này nó như ăn chẳng đủ.”

Thẩm lão thái thái nghe vậy, sắc mặt trầm xuống:

– “Trời tuyết thế này, trong nhà còn đâu lương thực.”

Nhìn quanh phòng chẳng thấy gì, lão bèn hầm hầm quay về.

Triệu thị nghe nhi tử kể lại, nhìn ra ngoài tuyết trắng xóa liền cười lạnh:

– “Lão hồ ly, không moi được gì rồi.”

Thời Kim vỗ tay an ủi mẫu thân:

– “Mẫu thân, người mới lợi hại. Nếu không có tiền sẵn, sao mua được lương thực để dành.”

Triệu thị nghe vậy, trong lòng cũng thấy may mắn, càng thương nhi tử hiểu chuyện.


Mấy ngày tuyết không ngớt, Thẩm lão thái thái sai hai nhi tử ra xúc tuyết, mong mở lối đi. Nhưng trong nhà lương thực đã cạn, đến bát cháo cũng chỉ toàn nước lã.

Mắng chửi chẳng ích gì, lão thái thái còn dày mặt đi Chu gia mượn gạo. Chu gia vốn cũng nhờ mua sẵn theo Hồ Thúy Lan nên chẳng thiếu thốn, nhưng nếu cho nhà này vay, rồi cả thôn đến vay theo thì ai gánh nổi. Vậy nên Chu thôn trưởng chỉ lắc đầu.

Trong Thẩm gia, người lớn con trẻ đều gầy xanh xao vàng vọt. Thẩm lão nhị sốt ruột oán trách:

– “Nương, chẳng phải đã sớm bảo người chừa ít lương thực sao? Người cứ khăng khăng bán đi lấy tiền cho đại ca, giờ cả nhà ta sắp chết đói rồi!”

Lão thái thái tức giận, song cũng đành dịu giọng an ủi:

– “Hảo hài tử, là nương sai. Ngươi chịu khó thêm mấy ngày, đợi tuyết tan rồi tính.”

Nhưng trong lòng bà cũng hiểu, cái sai này chẳng dễ gì gỡ.


Hôm sau, bữa cơm chỉ là nửa chén cháo loãng, chẳng có lấy một chút rau. Nhìn con cháu xanh mặt, Thẩm lão tam xót xa, lặng lẽ đổ nửa chén của mình sang bát nương. Được khen một câu, song bụng thì vẫn rỗng.

Trong nhà chỉ còn một bao gạo nhỏ, Thẩm lão thái thái tính toán, nhiều lắm cũng cầm cự thêm nửa tháng. Cuối cùng, lão đành quyết định giết sạch gà trong sân.

Gà vốn cần lúa để nuôi, giờ giữ lại cũng vô ích. Một con gà được hầm, thịt chỉ dành cho hai nam nhân – đặc biệt ưu tiên cho lão nhị.

Thời Kim cùng Hạo Nhiên chỉ được húp chút canh. Thẩm lão nhị thương vợ con, liền gắp miếng thịt gà vào bát cho Lý thị và Nhị Nha. Thẩm lão thái thái tuy cau mày, nhưng cũng không nói gì.


Cơm nước xong, mọi người lại tiếp tục đào tuyết, mệt mỏi rã rời. Ba ngày sau, đường mới lộ ra. Nhưng trong thôn, ai ai cũng giữ khư khư phần mình, không chịu cho vay. Có người còn thừa cơ ra điều kiện: “Muốn gạo thì đổi lấy ruộng đất.”

Đây chẳng khác nào chèn ép, Thẩm lão thái thái tất nhiên không chịu.

Bà còn toan xúi Triệu thị đi mượn hộ, nhưng Triệu thị giả vờ khóc lóc, rồi quay về tay trắng. Nàng thầm nghĩ: Dùng mặt mũi ta đổi cơm cho cả nhà ăn no? Đừng hòng.

Song bụng nàng cũng lép kẹp, chỉ có điểm tâm lót dạ, chứ chẳng còn tí canh nóng nào.

May thay, Hồ Thúy Lan trông thấy sắc mặt Triệu thị trắng bệch, liền kéo cả mẹ con nàng sang nhà mình ăn cơm. Triệu thị thuận thế mang theo Thời Kim, Nguyện An, và cả Nhị Nha.

Lý thị tuy xấu hổ, không dám đi, nhưng nghe khuê nữ kể tối ấy được ăn thịt ở Chu gia thì trong lòng vừa cảm kích Triệu thị, vừa dặn đi dặn lại con:

– “Việc này tuyệt đối không được nói ra ngoài, ngay cả cha ngươi cũng không được kể.”

Nhị Nha ngoan ngoãn gật đầu. Trong nhà, lời mẫu thân nói bao giờ cũng đúng.

 

back top