Chương 65: Bán măng
Ngày hôm sau, Thẩm Thời Kim bọn nhỏ lại ra chợ bán bánh. Lần này, Triệu thị cùng Hồ Thúy Lan mang thêm măng đi bán. Vì sợ người trong thôn bắt gặp, các nàng đều dùng bố che kín sọt.
Chu Minh Triều nhìn túi vải đựng đầy đồng tiền, vui mừng không xiết. Túi vải thêu hoa văn, lại còn có họa tiểu nguyên bảo nối tiếp nhau, thoạt nhìn rất tinh xảo, hiếm lạ.
Hồ Thúy Lan cười trêu:
– Nguyên liệu tốt thế này, đưa cho hắn dùng, đúng là lãng phí.
Triệu thị cũng cười:
– Hài tử thích là được. Ta chẳng qua chỉ giữ tiền giùm hắn thôi.
Hồ Thúy Lan lắc đầu:
– Nhưng cũng không thể lấy loại vải tốt này may túi cho hắn. Một tiểu oa nhi mà thôi.
Người khác thì không biết, nhưng Hồ Thúy Lan nhìn qua đã rõ, túi tiền này Triệu thị dùng dư liệu may áo, vốn không rẻ chút nào.
Triệu thị dịu dàng đáp:
– Đều là vải dư còn lại, chẳng đáng bao nhiêu.
Chu Minh Triều lập tức đắc ý:
– Nghe chưa? Thím nói rồi đó, chẳng đáng gì, hơn nữa thím nguyện ý may cho ta.
Bộ dáng kiêu căng ấy liền bị Hồ Thúy Lan gõ cho một cái đau điếng:
– Ngươi nương nói thế nào thì nghe thế, còn dám cãi.
Chu Minh Triều ôm túi tiền, mặt mày tỏ vẻ ủy khuất.
Cũng may bọn họ đi ra sớm, đường chưa đông, Triệu thị cùng Hồ Thúy Lan bắt đầu tìm người mua măng.
Măng đem bày bán ở đường cái thì cũng bán được, nhưng Triệu thị tính toán kỹ, quyết định thử tìm tửu lâu trước. Hồ Thúy Lan nghe thấy cũng gật gù đồng ý.
Hai người ghé qua vài tửu lâu, quả thật có người muốn mua, nhưng toàn kì kèo ép giá. Hồ Thúy Lan vốn thấy vậy cũng tạm được, nhưng Triệu thị không chịu, nàng nào phải ngốc, rõ ràng đang bị ép.
Măng mùa xuân bình thường bán được ba văn, lúc này khan hiếm, đáng ra phải bốn văn trở lên. Huống chi năm nay lại trải qua tuyết tai, cải trắng trong đất cũng chẳng còn, măng mùa đông tự nhiên càng quý.
Một chưởng quầy mở giá:
– Mười văn được ba cân, chúng ta bao hết. Các ngươi gùi nặng như vậy, trừ chúng ta ra còn ai có thể mua nhiều thế này?
Triệu thị mỉm cười:
– Chưởng quầy đừng dọa chúng ta. Măng mùa đông hiếm lạ, bốn văn một cân đã có người trả rồi.
– Không thể so với thịt chứ? Huống hồ măng của các ngươi phẩm tướng cũng như nhau thôi. – Chưởng quầy vẫn cười cợt, lời lẽ rõ là để hạ giá.
Ngay lúc đó, đối diện có một tửu lâu khác, Trang chưởng quầy đi ra, nhìn sọt măng liền tươi cười:
– Măng này bán thế nào?
Chu chưởng quầy lập tức chen vào:
– Đây là măng nhà ta đặt trước rồi.
Trang chưởng quầy bật cười:
– Các ngươi trả bao nhiêu một cân?
Triệu thị ung dung đáp:
– Chu chưởng quầy chỉ trả mười văn ba cân, chúng ta thấy có phần tiện nghi.
Trang chưởng quầy liếc măng, nói:
– Chu chưởng quầy thật không phúc hậu. Măng này phẩm tướng đẹp, giá ấy sao xứng.
Chu chưởng quầy tức giận:
– Tửu lâu ta đã chuẩn bị mua cả, ngươi đừng cướp sinh ý.
Trang chưởng quầy cười nhạt:
– Hai vị muội tử còn thấy giá ấy rẻ, tự nhiên có thể thương lượng lại. Ta trả bảy văn một cân.
Nghe thế, Hồ Thúy Lan thoáng do dự, quay sang Triệu thị. Triệu thị bình tĩnh nhìn Trang chưởng quầy, hỏi:
– Chưởng quầy có thể mua bao nhiêu?
– Khoảng năm mươi cân. Nhiều quá khó bảo quản.
Triệu thị và Hồ Thúy Lan gùi tổng cộng tám mươi cân, cũng hợp lý. Sau khi bàn bạc, Triệu thị quyết định bán cho Trang chưởng quầy.
Chu chưởng quầy nghe vậy mặt sa sầm:
– Nếu các ngươi bán cho hắn, thì phần còn lại đừng mong bán cho ta.
Triệu thị chỉ khẽ gật đầu:
– Được.
Trang chưởng quầy cười tươi:
– Vậy theo ta.
Chu chưởng quầy tức tối mắng một câu rồi bỏ đi. Triệu thị nhịn không đáp trả.
Trang chưởng quầy cười khẽ:
– Người làm ăn mà thất thố như thế, thật không ra dáng.
Cân xong vừa tròn năm mươi hai cân, Trang chưởng quầy trả đủ tiền, còn giới thiệu thêm Vương quản gia – hạ nhân nhà Vương lão gia Nam thành, chuyên lo việc bến tàu.
Vương quản gia xem măng, thấy hiếm lạ liền mua hết phần còn lại với giá bảy văn một cân, tiền trả cũng sòng phẳng.
Trang chưởng quầy nói thêm:
– Hạ nhân nhà giàu thường tự cao, nhưng đưa tiền không thiếu, các ngươi đừng để bụng. Ngày sau nếu còn có hàng tốt, cứ đưa cho ta xem trước. Ta không loạn giá.
Triệu thị vội đáp:
– Nhớ kỹ rồi, đa tạ chưởng quầy.
Ra khỏi tửu lâu, Hồ Thúy Lan cười tươi:
– Triệu muội muội, quả nhiên ngươi lợi hại. Nhờ ngươi mà hôm nay chúng ta kiếm nhiều hơn không ít.
Triệu thị cũng cười:
– Chỉ là vận khí tốt, gặp được người chịu trả giá.
Hai người vui mừng, rồi cùng nhau đi tìm đám nhỏ.
Tới nơi, nhìn thấy ba tiểu tử mồ hôi nhễ nhại trong đám đông, Hồ Thúy Lan bỗng chua xót đỏ mắt:
– Muội xem, bọn nhỏ chỉ chốc lát thôi mà như đã trưởng thành.
Triệu thị xoa khóe mắt, lòng cũng mềm nhũn.
Thẩm Thời Kim thoáng nhìn đã gọi:
– Mẫu thân, các ngươi tới rồi!
Triệu thị nén xúc động, cười đáp:
– Ừ, đã trở lại.
Chu Minh Triều vui vẻ:
– Nương, ngươi tìm chỗ nghỉ, lát nữa cùng nhau về.
Hai người lại tiến lên giúp bọn nhỏ nướng bánh. Triệu thị còn để riêng hai củ măng, tặng cho chưởng quầy tiệm vải.
Đúng lúc đó, nha dịch hôm qua lại tới. Triệu thị và Hồ Thúy Lan thoáng lo lắng, nhưng bọn nhỏ cười trấn an:
– Không sao, hôm qua các thúc ấy cũng mua bánh. Hôm nay chắc lại tới mua thôi.
Quả nhiên, Lý nha dịch gọi:
– Tiểu lão bản, cho ta ba cái bánh!
Hương bánh mới ra lò thơm lừng, khiến mọi người vây xem đều nuốt nước bọt.
Thẩm Thời Kim nhanh nhẹn nướng, mùi mè rang, hành xanh bay khắp chợ, khiến ai cũng thòm thèm.
Nhìn Chu Minh Triều lén nhặt vụn bánh ăn, Thẩm Thời Kim cười cắt luôn một cái bánh tặng cho cả đám cùng nếm thử.
Ôn Dung được phần bánh lớn nhất, cười ngốc nghếch, trong lòng vui như mở hội. Chu Minh Triều thì vừa ăn vừa cười khì, khen nức nở:
– Ăn ngon quá, thơm quá!
Cả đám người trong chợ được nếm thử cũng rối rít hẹn ngày mai quay lại mua.
Một ngày bận rộn trôi qua, ba đứa nhỏ cùng Triệu thị và Hồ Thúy Lan dọn dẹp đồ đạc, mang theo niềm vui đầy ắp mà trở về.