Mang Theo Tiểu Phu Lang Bán Bánh Thi Khoa Cử

chương 66

Chương 66: Ăn Tết

Lần này Triệu thị nhân tiện mua sắm đồ Tết. Nhà nàng ít người, nhưng Tết nhất cũng không thể qua loa được.

Hôm trước giao thừa, Thẩm Thời Kim không đi bày quán, ở nhà phụ mẫu thân chuẩn bị cơm nước.

Triệu thị mua giò, móng heo, xương sườn, lại còn mua thêm năm cân thịt. Nếu như ở Thẩm gia, nhiều thịt như thế chỉ dám nghĩ chứ chưa từng được ăn. Cho dù có, cũng chẳng đến lượt bọn họ.

Trong thôn cũng náo nhiệt hẳn lên, khắp nơi là tiếng trẻ nhỏ nô đùa.

Chu Minh Triều bưng một mâm thịt kho tới, cười nói:
– Thím, nương ta bảo ta mang cho ngươi ít thịt kho.

Triệu thị ngửi mùi đã thấy thơm lừng, nhìn vân thịt lại không giống thịt heo, hiếu kỳ hỏi:
– Đây là thịt gì vậy?

– Thịt bò đó. Nương ta từ nhà mẹ đẻ mang về, thật hiếm lắm.

Thịt bò vốn dĩ không bán ngoài chợ, vì trâu bò đều để cày ruộng, ai lại nỡ giết.

– Vậy đa tạ nương ngươi, lát nữa qua nhà ta ăn viên nhỏ chiên nhé. – Triệu thị mỉm cười.

– Hảo, ta nhất định tới. – Chu Minh Triều cầm thêm một viên cá, vừa đi vừa ăn.

Triệu thị nhìn nhi tử, cười bảo:
– Thời Kim, viết cho nhà chúng ta một đôi câu đối xuân đi.

– Vâng. – Thẩm Thời Kim gật đầu.

Triệu thị đã mua giấy đỏ, trong nhà sẵn bút mực. Chữ của Thẩm Thời Kim tinh tế, Triệu thị tuy chẳng hiểu lắm, chỉ thấy ngay ngắn đẹp mắt.

Ôn Dung hăng hái vỗ tay, mắt nhắm mắt mở khen:
– Đẹp lắm, giống như hoa vậy!

Thẩm Thời Kim không nhịn được bật cười, chẳng rõ Ôn Dung đang khen thật hay là trêu chọc.

Cả nhà cùng nhau dán câu đối, náo nhiệt vô cùng. Căn nhà gỗ tuy nhỏ, nhưng giăng đỏ rực rỡ. Tết năm nay tiết trời cũng đã ấm hơn, nhưng vẫn còn se lạnh, Triệu thị bận rộn nên cũng chẳng thấy lạnh nữa.

Cơm trưa xong, Triệu thị lại tiếp tục nấu nướng. Những món giò, móng heo đều phải hầm chậm rãi; còn có cá, một con làm món chiên, con kia giữ lại trong chậu.

Buổi chiều, Chu Minh Triều lại chạy sang, miệng chẳng ngớt nói.

Thật ra tay nghề nấu nướng của Triệu thị không xuất sắc, nhưng vì trong tay có tiền, gia vị không tiếc bỏ, nên món ăn cũng ra hồn.

– Thím, món này ngon quá! – Chu Minh Triều gắp một miếng gà, vừa ăn vừa khen.

– Ngon thì lát nữa ngươi mang ít về nhà. – Triệu thị cười đáp.

– Hảo! – Chu Minh Triều chẳng khách khí. Triệu thị cũng vui lòng, hai nhà gần gũi không cần câu nệ.

Món gà trộn rau Triệu thị nêm đậm, bỏ nhiều dầu mè, mè rang và chút ớt cay, gà lại ít mỡ, ăn rất vừa miệng. Thẩm Thời Kim còn gắp một miếng cho Ôn Dung. Hắn ăn xong gật gù, đôi mắt sáng rỡ:
– Ăn ngon!

Chu Minh Triều cứ thế ngồi ăn từ trưa đến xế chiều, dĩ nhiên cũng phụ giúp, nhưng ăn phần không ít. Cuối cùng lúc xách chén bát về, cơm tối nhà mình hắn chẳng còn bụng đâu mà ăn.

Chu lão thái nhìn mấy món ngon hắn mang về – nào gà trộn, móng heo, lại thêm cả đĩa cá vàng óng – không khỏi xuýt xoa:
– Triệu thị cũng quá khách khí, những thứ này chẳng rẻ đâu.

Hồ Thúy Lan cười:
– Nhà muội ấy ít người, năm nay là năm đầu tự lo Tết, làm nhiều tất sẽ thừa, nhưng đúng là hào phóng thật.

Chu lão thái gật gù:
– Triệu thị là người tốt, chỉ khổ một nỗi bị Thẩm gia lỡ dở.

Chu thôn trưởng cũng thở dài:
– Phải đó. Cứ tưởng nhà có kẻ đọc sách thì làm rạng danh thôn, nào ngờ bạc tình đến vậy. Người đọc sách chưa chắc đã có nhân phẩm.

Đêm đó, Triệu thị nấu hoành thánh nhỏ cho cả nhà, ăn xong ai nấy đều đi ngủ sớm.

Sáng mồng Một, cả nhà ăn bánh trôi nhỏ. Hồ Thúy Lan còn mang bánh trôi chiên tới. Thẩm Thời Kim không thích, nhưng Ôn Dung lại ăn rất ngon.

Sau bữa sáng, mọi người ngồi quây quần, nhấm nháp quả khô, chà là, long nhãn.

Đến giờ cơm trưa, mấy đứa nhỏ trông ngóng đã lâu. Khi Triệu thị bưng đồ ăn lên, Ôn Dung cùng Thẩm Thời Kim nuốt nước bọt ừng ực.

Giò hầm màu nâu bóng, mềm nhừ tan trong miệng.
Móng heo cay nồng, hầm nhuyễn, hai đứa nhỏ mỗi người ôm một cái gặm.
Xương sườn hấp bột thơm phức, thịt khô xào măng ăn cùng cơm thì càng tuyệt.

Cả nhà quây quần, vừa ăn vừa chuyện trò, bữa cơm Tết đậm đà béo ngậy, không khí vô cùng an nhàn. Vài ngày nay bận rộn bán bánh, giờ được nghỉ ngơi quả là sung sướng.

Ngược lại, Thẩm gia thì ảm đạm. Thẩm lão bá cầm hết lương thực đi, Thẩm lão nhị đã phân ra riêng, chỉ còn lại đại phòng và tam phòng.

Trong nhà vốn không tiền, nếu chẳng nhờ thôn trưởng phát chút lương cứu tế, e là đói chết. Tiền sắm Tết cũng là do Thẩm Đại Nha đưa.

Nàng nhìn bàn ăn chỉ có một chút thịt, nuốt nước miếng, chưa kịp gắp đã bị Thẩm lão thái đập đũa quát:
– Tết nhất mà khóc lóc, không muốn ăn thì cút!

Thẩm Đại Nha tủi thân, nghĩ nãi sẽ cho mình ăn, vì số thịt này vốn dùng tiền nàng góp. Nào ngờ chỉ thấy mẫu thân kẹp thịt vào bát cho Thẩm Hạo Nhiên, trong lòng chua xót vô cùng.

Đêm ấy, nhà Triệu thị lại ăn cá chiên và viên nhỏ. Cá vàng óng hâm nóng lên vẫn giòn thơm, còn có xương sườn hầm măng rắc hành xanh, mùi hương lan tỏa. Giò, móng heo thừa từ trưa cũng được bưng ra. Hồ Thúy Lan còn mang thịt bò tới, cùng nhau làm món gà xé trộn.

Ăn xong, ai nấy đều no căng. Thẩm Thời Kim dạy Ôn Dung tập nói, lời lẽ của hắn càng lúc càng rõ ràng. Triệu thị vừa nhìn vừa vui mừng, tay cầm kim chỉ thêu vá dưới ánh đèn dầu vàng ấm.

Ngôi nhà nhỏ bé, tuy có chút chật chội, nhưng ánh đèn hắt ra, lại ấm áp lạ thường.

 

back top