Mang Theo Tiểu Phu Lang Bán Bánh Thi Khoa Cử

chương 68

Chương 68: Sư Huynh

“Các ngươi nói người nọ là ai a?”

“Không biết, nhưng thoạt nhìn giống công tử nhà giàu.” – Chu Minh Triều thì thầm.

“Ta thấy cũng vậy.”

“Mới vừa rồi hắn gọi ‘sư nương, sư nương’, chẳng lẽ hắn chính là sư huynh của chúng ta?”

“Hẳn là rồi.”

Đám tiểu tử còn đang xúm ngoài cửa nghe lén, bên trong Trần Triết đã bị Cao phu tử mắng cho tức nghẹn. Hắn vẫn cười ha hả:

“Phu tử, sang năm ta lại tới thăm người.”

“Cút!” – Cao phu tử nổi giận gầm lên.

“Phu tử bảo trọng, sang năm ta lại đến.” – Trần Triết không sợ, còn cố ý nói thêm, rồi quay sang cười với Mã thị: – “Sư nương, sang năm ta lại tới thăm người.”

Mã thị chỉ biết cười gượng:
“Ngươi phu tử vốn là cái tính khí ấy, ngươi cứ giữ gìn thân thể cho tốt là được.”

Trần Triết bật cười:
“Không sao, nhìn thấy phu tử tức giận, ta lại thấy vui. Sư nương, ta đi trước.”

Ra khỏi cửa, hắn bắt gặp mấy tiểu oa nhi đang nép nghe trộm. Nhướng mày, hắn cười:
“Biết gọi ta là gì chưa?”

“Sư huynh?”

“Đúng rồi, thật là tiểu tử thông minh.” – Trần Triết khoái chí, liền phát tiền mừng tuổi cho từng đứa. Đến mức Chu Minh Triều còn sững sờ, trong tay nắm chặt cả một thỏi bạc.

“Thế nào? Choáng váng tới nỗi quên cảm tạ sao?”

“Đa tạ sư huynh, sư huynh tết hảo.” – Thẩm Thời Kim vội vàng cười nói.

“Không tồi, không tồi. Thông minh giống hệt ta năm đó, quả nhiên phu tử dạy không sai.”

Trần Triết mặc gấm vóc, khoác áo choàng vân cẩm, tóc đen như tuyết, dung mạo tuấn mỹ, khóe môi nhướng nhẹ, mười phần phong tư quý công tử.

Đám hài tử khác cũng nhanh chóng rối rít cảm tạ. Thẩm Thời Kim hiếu kỳ hỏi:
“Sư huynh sắp về sao?”

“Ừ, nếu còn chậm, e là không kịp về phủ.”

“Kính chúc sư huynh lên đường bình an.”

Thấy Thẩm Thời Kim nói năng có chừng mực, Trần Triết càng thêm tò mò:
“Ngươi theo phu tử học được bao lâu?”

“Nửa năm.”

“Nửa năm đã nói năng lưu loát thế này, so với ta năm đó còn lanh lợi hơn nhiều.”

Thẩm Thời Kim cúi đầu:
“Đa tạ sư huynh khen ngợi.”

“Được rồi, thời gian không còn sớm, hữu duyên tái kiến.” – Trần Triết xua tay, lên xe ngựa.

Đám nhỏ nhìn theo cỗ xe xa hoa, bên ngoài chạm trổ hoa văn tinh xảo, còn treo trang sức lấp lánh, chẳng rõ là ngọc hay bảo thạch.

Chu Minh Triều thấp giọng:
“Thời Kim, mới rồi phu tử còn mắng hắn, giờ chúng ta lại nhận bạc, có phải không hay không?”

Thẩm Thời Kim mỉm cười:
“Sư huynh ban cho, không lấy thì phí.”

“Kia… chẳng lẽ sư huynh từng có xích mích với phu tử?”

“Chúng ta…”

Thẩm Thời Kim khẽ cười:
“Nếu thật sự bất hòa, sao sư huynh phải vất vả đi đường xa, ngay mùng Hai đã tới chúc Tết?”

“Nhưng mà… rõ ràng phu tử không ưa sư huynh.”

“Các ngươi không để ý sao? Dù phu tử ở thư phòng, ánh mắt vẫn liếc ra ngoài. Người miệng thì mắng, nhưng lòng lại để tâm. Nếu thật sự ghét, e là ngay mặt cũng chẳng muốn thấy, sao còn mắng cho hả giận?”

“Thật sao?” – Chu Minh Triều trợn mắt. – “Vậy phu tử thường mắng ta, chẳng lẽ cũng là thích ta sao? Thì ra là dụng tâm lương khổ!”

Thẩm Thời Kim xua tay cười:
“Không phải. Phu tử mắng ngươi chỉ vì ngươi… thật sự ngốc thôi.”

“Ha ha ha!” – Triệu Văn Hiên cười nghiêng ngả.

“Minh Triều, ngươi ấy à…” – Thẩm Thời Kim cũng bật cười.

Đám nhỏ nhao nhao đùa giỡn, rồi kéo nhau chơi trong sân.

Trong phòng, Mã thị nhìn phu quân, thở dài:
“Tốt xấu gì cũng là hài tử chúng ta từng nuôi dạy, Tết nhất người ta tới chúc Tết, sao không hòa khí một chút?”

Cao phu tử hừ lạnh:
“Hắn tới làm gì? Cái loại nghịch đồ ấy, ta chẳng hiếm.”

“Ngươi cứ mạnh miệng! Nếu thật sự không thích Tiểu Triết, năm đó sao lại thu hắn làm đồ đệ, còn đối đãi chẳng khác gì nửa nhi tử?”

“Khi đó ta cần tiền. Hiện tại… loại nghịch đồ ta không thèm.”

“Ngươi… thôi, ta không nói nữa. Dù sao cũng là hài tử trong nhà, chỉ cần nói một câu mềm mỏng cũng được rồi.” – Mã thị bất đắc dĩ.

Cao phu tử quay mặt đi, không muốn đôi co.


Trên xe ngựa, Liễu Nguyên nhìn bạn đồng hành, cười chế giễu:
“Không phải ngươi nói tới xem phu tử cũ sao? Ta còn tưởng thật. Vừa rồi nghe trong sân om sòm, hóa ra là cố ý chọc giận lão nhân gia ấy.”

Trần Triết cười lạnh:
“Đúng vậy, ta chỉ muốn chọc hắn tức thôi.”

“Đừng giả vờ. Năm đó ngươi còn thuê xe ngựa ba ngày liền chỉ để mừng sinh thần phu tử. Với cái tính lười ngủ nướng của ngươi, hôm nay lại chịu dậy sớm, ngồi xe đường xa tới đây, chẳng lẽ chỉ vì chọc tức thôi sao?”

“Thì đã sao?” – Trần Triết vẫn mạnh miệng.

“Vẫn còn oán hận sư phụ sao?”

“Ngươi không thấy học trò mới của hắn đầy cả sân à?”

“Ồ, vậy ra phu tử học vấn cũng chẳng tệ.”

Trần Triết im lặng. Liễu Nguyên nhìn bạn, biết hai thầy trò này đều là loại miệng cứng lòng mềm, liền không nói thêm.


Buổi tối, đám nhỏ ở lại ăn cơm. Tay nghề sư nương khéo, ai nấy ăn rất ngon. Ăn xong, mọi người cùng nhau dọn dẹp bát đũa.

Tiễn các hài tử về, Mã thị mới xem lại quà tết: thịt khô, táo đỏ, long nhãn, bánh mặt… đều chừng mực. Triệu thị may thêm hai bộ quần áo, Chu Minh Triều biếu cái bàn nhỏ, Cố Tầm thì tặng hai con thỏ sống.

Ngoài ra còn một phần lễ – chính là của Trần Triết. Lễ cũng theo đúng quy củ như các trò khác, chẳng qua ý nghĩa đặc biệt hơn.

Mã thị cười:
“Tiểu Triết năm nào cũng mang lễ, đều dựa theo quy cách kính sư. Ngươi ngày thường đối hài tử khách khí chút đi, năm nào nó cũng tới mà.”

Cao phu tử liếc qua, hừ lạnh, tiện tay cầm nắm long nhãn ăn.

Mã thị lại thở dài. Quả nhiên, thầy trò này một người cứng miệng ngoài mặt, trong lòng đều vương vấn. Đúng là cha nào con nấy.

Cao phu tử ăn xong long nhãn, lại bốc tiếp hạch đào – cố tình đúng phần của Trần Triết.


Tết qua đến mùng Ba, Thẩm Thời Kim cảm thấy mình đã mập lên mấy cân, Ôn Dung cũng thế, còn cao thêm một chút, sắp ngang bằng hắn.

“Thời Kim, Nhị Nha muội muội đã trở lại.”

“Nhị Nha tỷ? Sao lại trở về sớm vậy?”

“Hình như nhà nàng muốn sửa nhà, có bàn bạc với ta.”

“Sửa nhà?” – Thẩm Thời Kim nhíu mày. – “Nhị thúc bọn họ đi nhà ngoại, lẽ ra phải ở lại lâu chứ, sao Tết còn chưa xong đã trở về?”

“Ta cũng không rõ.”

“Nhị Nha nhớ các ngươi lắm, nương ta bảo mời các ngươi sang nhà ăn cơm.”

“Hảo, lát nữa ta nói với nương.”

Triệu thị hôm qua bận thêu vá, sáng nay còn ngủ. Thẩm Thời Kim định bụng làm bánh cho cả nhà ăn.

Chu Minh Triều nghe mùi đã chạy sang, cười hì hì:
“Thời Kim, hôm nay làm bánh hả?”

“Ừ.”

“Ta cũng muốn ăn.”

“Hảo, ta làm cho ngươi.”

Ôn Dung vừa tỉnh, còn ngái ngủ, mặt mũi ngốc nghếch. Thẩm Thời Kim xoa đầu hắn, cười:
“Chúng ta ăn bánh nhé?”

Ôn Dung chớp mắt, rồi khẽ cười, lộ hai chiếc răng sữa trắng tinh.

“Được không, nói một câu a?”

“Hảo.”

“Thật ngoan.”

Ôn Dung đỏ mặt, lon ton theo sau Thẩm Thời Kim phụ việc. Chu Minh Triều thì giống như đại gia, chỉ nằm chờ ăn.

Thẩm Thời Kim bắc chảo, múc mỡ heo cho tan, bỏ bánh vào rán. Mùi thơm dậy lên, Chu Minh Triều lập tức chạy tới.

“Thơm quá a!”

Ôn Dung ôm mặt, mắt long lanh nhìn bánh trong chảo.

Khi bánh vàng giòn, Thẩm Thời Kim gắp ra, kẹp thịt bò, thịt gà vào, cuốn lại. Ôn Dung sáng mắt, Thẩm Thời Kim đặt vào chén, đưa đôi đũa:
“Ăn cẩn thận nhé.”

Ôn Dung nở nụ cười ngoan ngoãn:
“Tiểu nhị tốt nhất.”

Chu Minh Triều hậm hực:
“Thời Kim, ngươi không coi ta là huynh đệ nữa sao? Năm đó ta với ngươi cùng học, cùng giúp đỡ nhau, nói là cả đời huynh đệ… thế mà giờ một cái bánh cũng không chia.”

Thẩm Thời Kim bật cười, cuốn thêm một cái đưa cho hắn:
“Nào, ăn đi.”

Ôn Dung lén nhìn, thấy phần của Chu Minh Triều nhỏ hơn, trong lòng liền khoái trá, miệng cười tít, ngoan ngoãn ăn từng miếng.

Chu Minh Triều gặm một miếng lớn, khen lấy khen để:
“Thơm quá, ngon quá!”

Ôn Dung cũng lí nhí:
“Ăn ngon, nhiều thịt…”

Thẩm Thời Kim cắn thử, quả nhiên hương vị rất tuyệt. Ngoài giòn, trong cay nồng, thơm béo.

Chu Minh Triều ăn xong, còn chạy sang đưa một cái cho Nhị Nha nếm thử, miệng vẫn không ngớt khen:
“Ăn quá ngon!”

 

back top