Chương 71: Bày Quán Ngày Đầu Tiên
Hôm sau, Hồ Thúy Lan cùng Lý thị liền mang bánh ra chợ bày quán. Hai người đều đã là đại nhân, làm việc so với Thẩm Thời Kim cùng Chu Minh Triều mấy đứa nhỏ thì lưu loát, gọn gàng hơn nhiều.
Khách nhân vốn quen ăn bánh trước đó, nay thấy có quán mới, ban đầu còn có chút hoài nghi. Nhưng khi nếm thử, liền nhận ra vẫn là hương vị quen thuộc, đều cao hứng ra mặt.
Lý thị trước nay chưa từng đứng bán hàng, mới đầu tay run rẩy, phân tâm một cái còn hồ đi hai cái bánh. Nhìn mặt bánh lỡ tay, nàng đang định bỏ thêm vào dầu.
“Lý muội muội!” Hồ Thúy Lan vội gọi.
“Sao vậy?” Lý thị khó hiểu.
“Cái bánh kia bị hồ rồi, muội đổi cái khác đi.” Hồ Thúy Lan ôn hòa nói: “Vừa rồi muội không chú ý.”
Trong lòng Lý thị thầm trách Hồ Thúy Lan quá câu nệ, nhưng khách nhân đều nghe thấy, nàng chỉ có thể miễn cưỡng cười gật đầu:
“Hảo, mới rồi muội không để ý, may nhờ tỷ nhắc nhở.”
Nói xong, nàng đành lòng đổ bỏ chiếc bánh, đau xót vô cùng, rồi tiếp tục làm cái khác.
Khách nhân phía trước xếp hàng cười nói:
“Nha, các ngươi làm ăn cũng cẩn thận ghê.”
Hồ Thúy Lan mỉm cười đáp:
“Làm buôn bán thì không thể qua loa, lỡ mất danh tiếng thì sao.”
Cũng may nhờ trước đó Thẩm Thời Kim đã quen biết nhiều khách, nay họ nghe tin liền tìm đến, hai người không phải vất vả kéo khách.
Từ sáng đến tận chiều, hai người mới bán hết bánh. Nguyên tưởng công việc nhẹ nhàng, nào ngờ cũng đủ mệt, nhất là Lý thị, lưng mỏi nhừ, eo đau đến không thẳng nổi. Nhưng trong lòng nàng lại cực kỳ phấn khởi, cười hỏi:
“Chúng ta hôm nay kiếm được bao nhiêu vậy?”
Hồ Thúy Lan ước lượng túi tiền, hạ giọng nói:
“Cũng không ít đâu, về nhà rồi đếm cho rõ.”
Lý thị tự mình cân thử, quả nhiên nặng tay, tâm tình càng thêm hớn hở. Nỗi khó chịu vì sáng nay phải mất hai văn đi xe bò cũng tan biến.
Hai người về đến nhà, ngồi xuống đếm, tổng cộng được tám trăm hai mươi văn.
“Ôi chao, nhiều như vậy a! Tiền này tới cũng dễ quá.” Lý thị thở than. Bởi vì biết rõ, người khác, ngay cả nam nhân, một ngày cũng khó kiếm được chừng ấy.
Hồ Thúy Lan cũng gật đầu:
“Đúng thế, bán bánh này quả là có lãi.”
Lý thị cười rạng rỡ:
“Ta cũng chẳng ngờ ngày đầu đã buôn may bán đắt như vậy.”
Hồ Thúy Lan gật đầu:
“Cũng là nhờ bánh hương vị ngon. Tiền này trước gửi ở chỗ muội, đợi Thời Kim về, ta sẽ cùng hắn chia.”
“Hảo.”
Trong lòng Lý thị ngọt ngào, đi đường cũng ngẩng cao đầu, tình cờ gặp Trương thị mà không bị châm chọc, hiển nhiên tâm tình nàng đang rất vui.
Về đến nhà, Nhị Nha đang xắt cỏ cho gà.
“Nương, người đã về rồi.”
“Ân. Hôm nay nấu cơm gì?” Lý thị cười hỏi.
“Con nấu cháo, để trong nồi cho nương, mau đi ăn đi.”
“Hảo. Buổi tối nương cho con ăn trứng gà.”
“A?” Nhị Nha mở to mắt, kinh ngạc:
“Nương, sao vậy?”
Nhìn vẻ mặt ngây ngô của con gái, Lý thị thở dài cười:
“Hôm nay nương ra ngoài kiếm tiền, chúng ta có chút dư dả, tối nay thưởng con ăn ngon.”
“Thật sao?” Nhị Nha sáng rỡ mắt.
“Đương nhiên, nương sao lừa con được?”
“Hảo quá, là xào trứng gà thật sao?”
“Ân.”
Tiểu nha đầu nghe vậy thì cả buổi chiều mừng rỡ, cắt cỏ hăng hái, còn khoe với Đại Nha:
“Tỷ, tối nay nhà ta ăn xào trứng gà đó!”
Đại Nha có chút cứng mặt, nhưng cũng chúc mừng:
“Thật sao, chúc mừng muội.”
Nhị Nha cười hì hì:
“Ta đã lâu chưa được ăn. Ta muốn cắt nhiều cỏ, cho gà ăn no, nó đẻ thêm nhiều trứng.”
Tin Nhị Nha tối nay được ăn trứng gà nhanh chóng lan ra, lũ tiểu oa trong thôn ai nấy đều hâm mộ. Bởi vì thường ngày, trứng gà hầu như chỉ để dành cho người lớn và nam nhi, nữ oa rất hiếm khi được ăn.
Buổi trưa, Thẩm Thời Kim về, biết chuyện buôn bán thuận lợi, cũng rất cao hứng. Đại gia vui vẻ cùng nhau chia tiền: tám trăm hai mươi văn, Hồ Thúy Lan và Lý thị mỗi người được một trăm sáu mươi văn, còn lại bốn trăm tám mươi văn thuộc về Thẩm Thời Kim. Hai mươi văn lẻ, hắn ghi sổ để sau chia.
Lý thị cầm chuỗi tiền trong tay, lòng vẫn ngỡ ngàng:
“Đây đều là của ta sao?”
Thẩm Thời Kim gật đầu:
“Nhị thẩm, chính người kiếm được, còn không rõ ràng sao?”
“Ta cái nương a, đúng là hiểu rõ, nhưng nhiều quá!”
Triệu thị đứng bên cũng cười.
Thẩm Thời Kim nghiêm giọng nhắc:
“Hai vị thím, nhớ kỹ, làm buôn bán trọng nhất danh tiếng. Bánh của chúng ta quý ở hương vị và nước chấm, tuyệt đối không thể vì tiết kiệm chút gia vị mà hỏng danh tiếng. Nếu ta phát hiện, ta sẽ thu lại tất cả sinh ý.”
Lý thị vội gật đầu:
“Biết rồi, ta đều nghe. Hôm nay nếu không nhờ Hồ thím cẩn thận, ta đã lỡ làm dơ chảo dầu rồi.”
Nghe vậy, Thẩm Thời Kim mới yên tâm:
“Như vậy mới đúng. Tiền nhỏ không nên ham, danh tiếng mới quan trọng.”
Lý thị nhớ lại, cũng cảm thấy Hồ Thúy Lan xử sự thỏa đáng. Một cái bánh tuy đáng tiếc, nhưng nếu lỡ làm khách chán ghét, về sau chẳng ai tới mua, mất đi còn nhiều hơn.
Buổi tối, Lý thị về nhà, Nhị Nha đang chờ cùng ăn xào trứng gà. Hai mẹ con ngồi ăn với nhau, thơm phức, ngon lành. Ăn xong, Lý thị còn lấy ra ba văn đưa con gái:
“Đây, tiêu vặt của con. Giữ lại, sau này đi chợ mua bánh gạo ăn.”
Nhị Nha xúc động muốn khóc:
“Nương, người thật tốt.”
Trong lòng nàng chua xót, nhớ tới trước kia ở Thẩm gia, mẫu thân đôi khi còn giành đồ ăn của mình. Nay mẫu thân không những cho ăn trứng gà, còn cho tiền tiêu vặt, cảm giác như mơ.
Lý thị xoa đầu con gái:
“Chúng ta cả nhà bên nhau, ngày tháng nhất định sẽ càng lúc càng tốt.”
“Ân!”
Nhị Nha ôm chặt mấy đồng tiền, thấy vừa nặng vừa chắc, lại nghĩ đến bữa cơm có trứng gà thơm phức, trong lòng tràn đầy vui sướng. Tối đó, nàng đặt tiền vào túi nhỏ, để ngay đầu giường, nằm ngủ mà môi vẫn còn mỉm cười.