Mang Theo Tiểu Phu Lang Bán Bánh Thi Khoa Cử

chương 70

Chương 70 – Sinh Ý

“Thời Kim, nghe nương ngươi nói, ngươi muốn tìm chúng ta làm bánh sao?” – Lý thị có chút khẩn trương hỏi.

Thẩm Thời Kim gật đầu:
“Đúng là ta có ý tưởng này, nhưng vẫn phải xem hai thím có nguyện ý hay không.”

“Ai u, nguyện ý, nguyện ý chứ, sao lại không muốn.”

Hồ Thúy Lan cũng gật đầu. Thẩm Thời Kim nhìn hai người rồi nói:
“Vậy thì ta xin nói trước cho rõ ràng, tránh sau này hiểu lầm.”

“Hảo, hảo, hảo.”

Lý thị vội gật đầu lia lịa:
“Ngươi cứ nói.”

Thẩm Thời Kim mỉm cười:
“Bánh này thật ra so với trồng trọt thì kiếm tiền hơn, nhưng phí tổn cũng cao, nhất là phần nước chấm, rất quý. Nước chấm này lại là bí phương của nhà ta, cho nên ta tính thế này: trừ đi phí tổn, tiền lãi thì nhà ta lấy sáu phần, mỗi thím hai phần.”

Nói xong, hắn cười tiếp:
“Trước đây ta và Minh Triều làm, một ngày ít nhất cũng kiếm sáu trăm văn. Hai phần tức là khoảng một trăm hai mươi văn. Nếu các thím làm, thì cũng sẽ được tầm đó.”

“Một trăm hai mươi văn? Một ngày cơ à?” – Lý thị tròn mắt.

Thẩm Thời Kim gật đầu:
“Ban đầu cũng chỉ năm sáu trăm văn, sau này dù chúng ta nghỉ học vẫn đi bán, buổi sáng thêm buổi chiều, cũng từng kiếm được cả một lượng bạc. Nhà ta lấy phần nhiều vì có công thưc, còn nếu các thím thấy không đáng, thì thôi.”

“Không, không ít đâu. Chúng ta nguyện ý.” – Lý thị vội đáp.

“Đúng vậy, chúng ta nguyện ý. Dù sao công thức của nhà ngươi, chúng ta chỉ bỏ công thôi.” – Hồ Thúy Lan gật đầu.

Thẩm Thời Kim mỉm cười:
“Các thím bỏ sức, tuy vất vả, nhưng phần lãi nhiều vẫn là của nhà ta. Ta nói trước để tránh sau này mất tình cảm.”

“Ai u, chuyện tốt như thế này mà cũng cho chúng ta làm, sao lại còn chê. Dù sao cũng hơn trồng trọt.” – Lý thị vui mừng.

“Vậy thì tốt. Ngày mai ta sẽ dạy các thím làm bánh. Trấn trên lớn lắm, các thím ban đầu cùng nhau làm, sau quen thì tách ra, tự mình kiếm nhiều hay ít đều tính hai phần như vậy.”

“Hảo, hảo, hảo.” – Lý thị liên tục gật đầu.

Thẩm Thời Kim lại dặn:
“Nhưng phải nhớ rõ, bánh của nhà ta có uy tín là nhờ giữ chữ tín. Không được thiếu cân thiếu lạng, không được bớt nước chấm. Ai chê thì cứ kệ, đừng mắng khách.”

“Hảo.” – Hồ Thúy Lan gật đầu.

“Còn Nhị thẩm thì sao?” – Thẩm Thời Kim nhìn sang.

Lý thị đỏ mặt, nhỏ giọng:
“Nếu khách khách khí, ta tất nhiên cũng khách khí. Ta sẽ không mắng người.”

“Ân, thế nếu gặp khách không hòa khí thì sao?” – Thẩm Thời Kim nhíu mày.

Lý thị vội vàng:
“Ta sẽ giữ thái độ tốt, chỉ cần họ không quá phận, ta tuyệt đối không mắng.”

Thẩm Thời Kim nghiêm nghị:
“Chúng ta không sợ chuyện, nhưng nếu khách cố tình gây sự thì thôi, không làm buôn bán cũng được. Nhưng không thể vì người nhiều tiền mà chịu nhục. Không được học theo kiểu hạ mình như mấy nha hoàn nhà giàu.”

“Đúng vậy, tiểu nhị nói đúng. Ta nhớ kỹ.” – Lý thị nghiêm túc.

“Còn một chuyện nữa.” – Thẩm Thời Kim nói tiếp – “Bánh của chúng ta chỉ dùng bột mì nguyên chất, không được trộn thêm thứ gì khác.”

“Hảo.” – Lý thị và Hồ Thúy Lan đồng thanh.

Ngày hôm sau, khi Thẩm Thời Kim còn chưa tan học, Hồ Thúy Lan và Lý thị đã đến Thẩm gia.

Chu gia có thể để Hồ Thúy Lan làm buôn bán. Còn Thẩm lão nhị thì đi làm ở bến tàu, Nhị Nha cũng tự lo được cơm, không cần thương lượng nhiều.

Hai người đều giỏi bếp núc, đặc biệt là Lý thị, làm bánh thậm chí còn ngon hơn cả Thẩm Thời Kim, nhanh chóng nắm được bí quyết.

“Chúng ta có thể đi bán chưa?” – họ hỏi.

“Có thể. Nhưng phải nhớ, kiếm tiền là nhỏ, giữ uy tín mới là lớn.” – Thẩm Thời Kim đáp.

“Hảo, hảo, hảo. Ngươi yên tâm.” – hai người đồng thanh.

Lý thị ăn thử, càng thấy yên tâm. Bánh thật sự rất ngon, chắc chắn bán được.

“Vậy thì thế này: Nhị thẩm làm bánh, Hồ thím thu tiền.”

Thẩm Thời Kim cố tình sắp xếp như vậy vì sợ Nhị thẩm quen thói gian lận.

“Hảo, để ta xem coi.” – Lý thị gật đầu.

Hồ Thúy Lan cũng gật: “Được.”

Sau khi hai người đi, Thẩm Thời Kim mới quay lại viết bài. Ôn Dung ngồi bên cạnh, đôi khi còn giả vờ không biết chữ để Thẩm Thời Kim dạy, khiến hắn vừa bực vừa buồn cười.

 

back top