Chương 73: Niệm Thư
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thời Kim giúp Ôn Dung mặc bộ quần áo mới. Ôn Dung vẫn còn ngái ngủ, đôi mắt mơ màng, chưa tỉnh hẳn.
“Mau tỉnh lại nào.”
Ôn Dung mở mắt ra, rồi lại nhắm lại, suýt nữa ngủ tiếp.
“Không phải ngươi nói muốn cùng ta ở bên nhau sao? Giờ không đi nữa à?” Thẩm Thời Kim khẽ nhéo tai y, giọng ôn nhu.
Ôn Dung chớp chớp mắt, ngơ ngác hỏi:
“Đi đâu vậy?”
“Hảo, ngươi mau đứng dậy, ta liền nói cho biết.”
“Ân ~” Ôn Dung đáp lại, dáng vẻ vẫn còn như cái xác không hồn, thân thể tỉnh mà đầu óc thì chưa.
Thẩm Thời Kim nắm tay y, đưa thẳng đến tư thục. Ôn Dung còn chưa rõ đầu đuôi, chỉ mơ mơ màng màng khoát tay:
“Tiểu nhị hảo hảo niệm thư, ta buổi chiều đến đón ngươi.”
Thường ngày, mỗi buổi sáng Ôn Dung cũng đưa tiểu nhị đi học, nhưng hôm nay Thẩm Thời Kim cố tình dậy sớm hơn nửa canh giờ. Y thì còn ngái ngủ, chỉ định quay về nằm tiếp.
“Không, ngươi ở lại chỗ này chờ ta, biết chưa?”
“Chờ tiểu nhị?”
“Ân.” Thẩm Thời Kim gật đầu, buông tay Ôn Dung rồi bước vào tư thục.
Chưa được bao lâu, hắn đã quay ra, thấy Ôn Dung đang gà gật dựa vào cửa, liền bật cười:
“Tỉnh dậy nào.”
“Ân!” Ôn Dung giật mình, buồn ngủ liền tan biến.
Thẩm Thời Kim xoa đầu y, mỉm cười:
“Vào đi thôi.”
“Vào… đi vào?”
“Đúng vậy. Về sau, ngươi sẽ ở đây, cùng ta cùng nhau niệm thư.”
Ôn Dung mở to mắt, sững sờ:
“Cùng nhau niệm thư? Ta… ta đâu có biết chữ a!”
Thẩm Thời Kim kéo y tới ngồi cạnh án thư của mình, đặt giấy bút ngay ngắn, cười bảo:
“Không sao. Ta niệm thư, ngươi cũng niệm. Tiểu Ôn Dung không thể để làm tiểu thất học chứ?”
“Ta mới không phải thất học!” Ôn Dung vội vàng cãi lại.
“Vậy thì tốt. Nhưng phải chú ý, phu tử nơi này rất nghiêm, không thể lơ là, biết không?”
Ôn Dung nghe xong, liền chột dạ. Chỉ cần nghe chữ niệm thư, y đã muốn buồn ngủ, đôi tay mân mê vạt áo, cúi đầu không dám nhìn loạn.
Thẩm Thời Kim cười nhẹ:
“Thôi, không niệm thì thôi. Dù sao ta cũng đã nộp năm lượng bạc nhập học phí, coi như ném đá xuống sông vậy.”
“Năm… năm lượng bạc!” Mắt Ôn Dung tròn xoe.
“Ừ, số bạc ấy có thể mua rất nhiều điểm tâm. Nhưng giờ, đều coi như đã ném xuống sông rồi.”
Ôn Dung quýnh lên:
“Lui, lui tiền đi! Ta không đọc nữa, ta về.”
Thẩm Thời Kim lắc đầu, nghiêm giọng:
“Ngươi đã nói muốn mỗi ngày ở bên ta, vì vậy ta mới giao bạc. Giờ lui không được nữa đâu.”
Ôn Dung cúi đầu, giọng tủi thân lí nhí:
“Nhưng mà… nhiều tiền như vậy, ta lại không biết chữ, đọc sách làm ta đau đầu…” Nói rồi, khóe mắt đã rưng rưng.
Thẩm Thời Kim xoa đầu y, giọng đầy ôn nhu:
“Tiểu Ôn Dung, học chữ, niệm thư có thể làm người sáng suốt, hiểu rõ đạo lý. Ta chỉ hy vọng… ngày sau ngươi lớn lên, sẽ có cơ hội tự mình lựa chọn. Không phải bị người khác sắp đặt cả đời.”
Ôn Dung chớp chớp mắt, vẫn chưa hiểu hết, chỉ lộ vẻ ngơ ngác.
Thẩm Thời Kim mỉm cười, kiên nhẫn nói tiếp:
“Ngươi cứ hiểu đơn giản thế này: giống như mẫu thân ta, muốn ta học lấy một cái bản lĩnh, có chỗ dựa vững chắc. Dù học được hay không, hiểu hay không cũng chẳng sao, chúng ta từ từ mà tiến. Ta sẽ dạy ngươi. Niệm thư, kỳ thực là một món hồi báo vô giá.”
Ôn Dung vẫn bán tín bán nghi, nhưng Thẩm Thời Kim liền hỏi lại:
“Vậy ngươi có muốn ở đây, bồi ta hay không?”
Ôn Dung nhỏ giọng đáp:
“Ta muốn bồi ngươi, nhưng… không muốn niệm thư.”
“Được. Vậy ngươi chỉ cần bồi ta. Học được bao nhiêu thì học, không gượng ép. Như thế có được không?”
Ôn Dung gật đầu:
“Hảo.”
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn ấy, lòng Thẩm Thời Kim dâng lên xúc động. Ở thôn quê, trẻ nhỏ muốn ngoi lên đã khó, huống chi là nữ oa hay ca nhi.
Đời trước, Ôn Dung cả đời mơ hồ, không có gì trong tay. Đời này, hắn nhất định phải cho y một đôi cánh, để mai sau trưởng thành, bất kể muốn đi con đường nào, đều có thể tự đi.
Lúc ban đầu, quả nhiên Ôn Dung nghe một lát là ngủ gật. Thẩm Thời Kim cũng không trách, chỉ kiên nhẫn từng bước dạy.
Chẳng bao lâu, y đã nhận ra mặt chữ, biết viết nguệch ngoạc vài nét, còn có thể đọc thuộc đôi câu thơ ngắn.
Thẩm Thời Kim nhìn Ôn Dung ngày càng tiến bộ, lời nói cũng dần nhanh nhẹn hơn, trong lòng ngập tràn kiêu hãnh.
Ôn Dung cũng bắt đầu có thể hòa nhập với mấy tiểu đồng học. Dù còn ít nói, nhưng trò chuyện đơn giản thì không thành vấn đề nữa.
Thời gian trôi đi, măng non mùa xuân đã hóa thành trúc xanh, cành khô cũng đâm chồi non mới.
Thẩm Thời Kim cùng Ôn Dung đều đã cao lớn thêm một đoạn, ngày tháng càng lúc càng khấm khá.
Về phần Thẩm gia, sau khi nghe tin việc buôn bán bánh tương hương, cũng có người muốn đến gây chuyện. Nhưng Thẩm lão nhị không phải hạng dễ chọc, lại thêm Lý thị cùng Hồ Thúy Lan hợp tác, còn đẩy việc sang cho Chu gia. Mà thôn trưởng vốn dĩ cũng nhúng tay, nên bọn họ không dám làm loạn nữa.
Thẩm lão thái thái chỉ dám oán thán trong nhà, nào dám tới thôn trưởng gây ầm ĩ. Việc này cũng coi như bỏ qua.
Sau đó, thấy Thẩm lão nhị ngày càng kiếm được nhiều tiền, bà ta liền đổi giọng, nói hắn bất hiếu, làm xấu danh tiếng trong thôn.
Thẩm lão nhị chẳng buồn giải thích, chỉ hầm hầm đến tận Thẩm gia quát:
“Nếu còn dám nói ta một câu bất hiếu, ta liền tới thư viện đại ca mà nháo! Xem ai sợ ai!”
Làm Thẩm lão thái tức đến ngã bệnh mấy ngày. Trương thị thì vốn lười, chỉ còn Trần thị và Đại Nha phải hầu hạ.
Khỏi bệnh, bà ta vẫn ôm hận, trong lòng còn thèm muốn món lợi từ tương hương bánh. Nhưng nhớ đến cảnh Thẩm lão nhị nổi giận lần trước, cuối cùng cũng chẳng dám mở miệng nữa.
Dù sao, mấy chuyện tiền bạc ấy cũng nhỏ, nhưng nếu lỡ hỏng tiền đồ của nhi tử, thì chẳng còn đường nào cứu vãn.