Chương 74: Về Nhà Mẹ Đẻ
Từ ngày Lý thị buôn bán có lời, Thẩm lão nhị cũng thay đổi hẳn, chẳng còn như trước nữa. Trước kia, hễ rảnh là chạy về nhà, còn giờ chỉ lo kiếm tiền, chừng mười ngày mới về một lần.
Hôm ấy, buổi sáng xong việc buôn bán, Lý thị chợt nghĩ đến cha mẹ, liền muốn mang hài tử cùng trượng phu về thăm nhà mẹ đẻ.
Thẩm lão nhị tự nhiên đồng ý, trong lòng hắn cũng nhớ ân tình của cậu em vợ từng giúp đỡ bọn họ rất nhiều.
Lý thị không tay không trở về, nàng đi mua điểm tâm, lại mua hai cân thịt, hai mươi cân gạo cùng hai mươi cân bột mì. Tay xách nách mang, dắt theo con gái cùng trượng phu, cả nhà rộn ràng hớn hở trở về thôn.
Lý lão thái – mẹ ruột của Lý thị – vừa trông thấy khuê nữ từ xa đã mang theo bao lớn bao nhỏ, trong lòng liền nở hoa, vội vàng chạy ra đầu thôn đón:
– Ai u, đại khuê nữ của ta đã trở về rồi!
– Nương. – Lý thị tươi cười gọi một tiếng.
Lão thái càng mừng rỡ:
– Ai u, con rể cũng về nữa.
Lý thị nhìn dáng vẻ ân cần ấy, trong lòng càng thêm đắc ý. Trở về thôn thế này, cũng coi như có mặt mũi.
Đệ đệ của Lý thị cùng đệ tức phụ cũng chạy ra tiếp:
– Tỷ, tỷ đã về rồi!
– Hôm nay tỷ phu các ngươi được nghỉ, ta liền dẫn cả nhà trở về thăm một chuyến. – Lý thị gật đầu.
– Hảo hảo, tỷ tỷ ở lại nhà nhiều thêm chút. – Đệ tức phụ dịu dàng nói.
– Ta cũng muốn lắm, nhưng còn phải đi bày quán, tối nay phải về. – Lý thị cười đáp, rồi kéo tay em dâu: – Xem tỷ mang cho ngươi cái gì này.
Nói rồi nàng lấy ra một đôi hoa tai hoa mai nhỏ xinh.
Đệ tức phụ kinh ngạc trợn tròn mắt:
– Đây… đây là cái gì?
– Vài ngày trước, tỷ và tỷ phu ở nhà có chút thuận lợi, liền mua tặng ngươi đôi hoa tai này. – Lý thị cười nói.
– Tỷ, cái này quá quý rồi, muội nào dám nhận.
– Đừng khách khí, tỷ cố tình muốn cho ngươi. – Lý thị xua tay.
Hoa tai tuy không lớn, chẳng phải đồ tinh xảo gì, nhưng trong thôn thì coi như quý hiếm.
– Mau nhận đi, tỷ tỷ cho thì cứ nhận. – Lý em út cười phụ họa.
– Tỷ đã cho thì cứ giữ lấy, nào có giả đâu. – Lý thị cười, bỏ hoa tai vào tay em dâu.
Đệ tức phụ vốn người thật thà, thấy tỷ tỷ coi trọng như vậy thì trong lòng cũng xúc động, mắt hơi đỏ:
– Tỷ…
– Được rồi, đừng nói nhiều. Hồi đại tuyết năm ấy, ngươi cùng huynh đệ cũng không chê ghét chúng ta, ta với tỷ phu đều nhớ kỹ. – Lý thị nhẹ giọng.
Đệ tức phụ cảm động nhận lấy, Lý thị còn dặn:
– Đây là ta cho ngươi, chính ngươi giữ lấy, đừng để ai lấy mất, bằng không ta cũng không để yên đâu. – Nói rồi, ánh mắt nàng liếc sang mẹ ruột.
Lý lão thái vội xua tay:
– Ngươi đứa nhỏ này, nhìn ta làm chi, chẳng lẽ ta còn đi cướp đồ của con dâu chắc?
Đệ tức phụ cười gật đầu:
– Tỷ yên tâm, ta sẽ không cho ai khác.
Lý thị lại lấy ra hai con gà quay:
– Đây là tỷ mua cho ngươi, biết ngươi thích ăn. Một con cả nhà cùng ăn, còn con này ngươi giữ riêng, ai cũng không được tranh.
Nàng mở giấy dầu ra, gà quay vàng óng, thơm nức.
– Tỷ từ nhỏ đã biết ngươi hiểu chuyện, trong nhà có gì cũng dành cho người khác. Tỷ cố ý mua riêng cho ngươi một con, ngươi cứ ăn, đừng nhường ai.
Lý tiểu đệ nhìn con gà quay, mắt liền ươn ướt. Từ nhỏ trong nhà có món gì ngon, hắn đều luyến tiếc ăn, để dành cho người khác. Nay được tỷ tỷ quan tâm như vậy, lòng chua xót vô cùng.
– Mau nếm thử xem. – Lý thị bẻ một cái đùi gà đưa cho tiểu đệ.
Đệ tức phụ vội cười:
– Tỷ, muội không tranh, cứ để đệ nó ăn trước.
Nhị Nha cũng gật đầu:
– Cữu cữu ăn đi, ta không ăn.
Lý tiểu đệ cắn một miếng, vừa thơm vừa béo, gật gù:
– Ngon… ngon lắm.
– Ngon là tốt rồi. – Lý thị cười.
Hắn lại bẻ thêm cái đùi gà đưa cho Nhị Nha:
– Nha đầu, ăn đi.
– Ta không ăn, cữu cữu ăn đi.
– Cái này cho ngươi. – Lý thị bẻ từ con gà kia một cái chân đưa cho con gái. – Ngươi ăn cái này, còn cái kia để cữu cữu.
Lý em út vừa ăn vừa nghẹn ngào:
– Tỷ, đùi gà này ngon thật đấy…
– Ngon là được rồi. – Lý thị cười tủm tỉm.
Một bên, Lý lão thái thấy cháu gái cũng được ăn đùi gà, mắt trợn tròn, sắc mặt khó coi. Nhưng nhớ đến mấy hôm trước khuê nữ về nhà cũng chẳng để bà được mặt mũi gì, nay lại hiếu thuận thế này, bà không dám nói lời khó nghe.
– Bà ngoại, mắt ngươi sao vậy, có khó chịu không? – Nhị Nha thấy mặt bà ngoại tối sầm, lo lắng hỏi.
– Không, không có việc gì… – Lý lão thái miễn cưỡng cười. – Chỉ là thấy toàn đồ ngon thế này, ta chưa từng thấy qua thôi.
– Nương, xem ta mang cho ngươi cái gì. – Lý thị cười, lấy ra bao gạo, bao bột mì. – Đây là ta cùng con rể mua cho nương.
Lão thái thoáng cứng mặt, vốn mong gì quý giá hơn.
– Nương, không phải ngươi nên vui mừng sao? Nhà ai có khuê nữ hiếu thuận thế này, gạo, mì, thịt đều mua cả. – Lý thị vừa nói vừa cười.
Mặt lão thái càng đen, nghĩ bụng: nha đầu chết tiệt, đối xử với mẹ ruột thế à?
– Không… nương cao hứng, nương cao hứng con trở về. – Lão thái cố nặn cười.
Rồi lại nhân cơ hội gợi ý:
– Khuê nữ, ngươi buôn bán lời lãi cũng không ít, cũng nên giúp đỡ đệ đệ một chút.
– Giúp thì được, nhưng nghề làm bánh này phải có người truyền, còn phải mua nước chấm, ít nhất mười lượng bạc. Nương định bỏ ra bao nhiêu? – Lý thị cười như không cười.
– Cái gì, mười lượng bạc? – Lão thái trố mắt.
– Phải. – Lý thị thản nhiên. – Nếu nương chịu bỏ ra, ta sẽ giúp bọn họ học.
Lão thái lúng túng, cuối cùng đành lảng đi:
– Thôi, thôi… ta chỉ nói vậy thôi.
Đệ tức phụ vội chen vào:
– Ta đi nấu cơm cho tỷ.
– Mợ, ta nhóm lửa. – Nhị Nha nhanh nhẹn chạy theo.
Một buổi chiều ở nhà mẹ đẻ, Lý thị nói năng đâu ra đấy, làm mẹ ruột cũng cứng họng. Khi trở về, nàng vô cùng khoái trá, chỉ tiếc vì còn buôn bán nên không thể ở lại qua đêm.
Trước khi đi, nàng còn dặn em dâu đeo hoa tai ra ngoài cho mọi người thấy, chớ cất giấu. Em dâu vốn ngại khoe, nhưng nghĩ lại đây là đồ đại cô tỷ cho, cũng chẳng ai trong thôn có được, thế là đành đeo đi khoe một vòng.
Lý lão thái bị chọc tức đến khó chịu, ra đường đâu đâu cũng có người hỏi:
– Nhà ngươi đại khuê nữ cho cái gì thế?
– Chỉ ít gạo mì thôi. – Lão thái hậm hực đáp.
– Sao lại thế, ta nghe bảo em dâu còn được hoa tai, chẳng lẽ ngươi được vòng bạc, ngượng không dám lấy ra?
– Không… không có. – Lão thái đỏ mặt.
Người ta càng không tin, nghĩ bà giấu của. Cuối cùng, Lý lão thái giận đến chẳng buồn ra khỏi cửa. Về sau Lý thị nghe tin ấy, cười đến đau cả bụng.